Sau trận đấu, HLV Nguyễn Đức Thắng, cựu danh thủ của ĐT Việt Nam viết trên trang cá nhân như thế này: “Ghi được 2 bàn thắng trước 87.000 khán giả không phải chuyện đơn giản đâu các bạn chửi nhé. Tôi luôn có niềm tin với thế hệ cầu thủ trẻ này họ biết giữ được sự lạnh lùng cần thiết, biết khi nào tấn công và khi nào cần phòng ngự và một điều quan trong hơn là thực thi đấu pháp của HLV một cách hoàn hảo”.
Ông Thắng và những cựu tuyển thủ từng thi đấu ở Bukit Jalil sẽ hiểu thế nào là áp lực cũng như khó khăn trong việc ghi bàn. Người trong nghề sẽ thấu hiểu với ĐT Việt Nam hơn. Và hơn hết, họ hiểu, những gì mà ĐT Việt Nam đã làm được trước 87.000 khán giả thật đáng ngưỡng mộ chứ không phải là nguồn cơn cho những chỉ trích.
Trong bóng đá, người ta chỉ nhớ đến người chiến thắng. Nhưng với ĐT Việt Nam lúc này, điều quan trọng nhất chính là đích đến chứ không hẳn là cảm xúc trên từng chặng đường. Chúng ta đang có nhiều lợi thế trong hành trình thực hiện giấc mơ mà hàng chục triệu NHM đang khao khát. Và hơn hết, chúng ta có một niềm tin mãnh liệt về một thế hệ cầu thủ vàng có thể gánh vác những sứ mệnh lớn hơn mà nền bóng đá giao phó.
Lâu lắm rồi chúng ta mới có được một lứa cầu thủ chơi thứ bóng đá có thể làm hài lòng những người khó tính nhất. Hiện đại, biến hóa, lúc cương, lúc nhu, nhưng hơn tất cả là một sự chủ động trong việc thực thi đấu pháp từ ban huấn luyện. Phải đẳng cấp, phải chất lượng và hết sức nhuần nhuyễn thì ĐT Việt Nam mới có được sự đĩnh đạc đến như vậy. Vậy mới nói, “chảo lửa” Bukit Jalil không thiêu cháy những chiến binh áo đỏ. Mà ngược lại, đó là môi trường lý tưởng để tôi luyện những khối vàng ròng của bóng đá Việt Nam. Không quá lạc quan, không ảo tưởng sức mạnh, nhưng cũng đừng quá khắt khe đến khác biệt. Giờ là lúc chúng ta nắm chặt tay nhau vì sắc đỏ Việt Nam.