Tối 24/11, bác tài đưa tôi đến sân Hàng Đẫy vừa đi vừa nói say mê về bóng đá. Nào chuyện dân tình vui sướng bởi bóng đá, nào chuyện biết bao người đang hưởng lợi nhờ kinh doanh sản phẩm ăn theo bóng đá. Thế rồi, bác tài ấy chốt một câu: “Ai dám bảo bóng đá Việt Nam không hấp dẫn? Xem bóng đá tây đỉnh cao, nhưng tôi không thấy những gì thuộc về mình”.
Bóng đá Việt Nam thì đúng là không thể so sánh với những nền bóng đá đỉnh cao. Chúng ta vẫn thuộc về “vùng trũng”. Chúng ta vẫn gánh trên vai sứ mệnh hội nhập. Và quan trọng hơn, chúng ta nhiều lần mơ ước và phải cay đắng chấp nhận thực tế là còn một khoảng cách rất dài trong hành trình hóa rồng. Thậm chí, nhiều lần NHM phải nuốt nước mắt, giận hờn cả nền bóng đá vì không hoàn thành sứ mệnh. Nhưng quay mặt bao lần, giận dữ đến cực điểm thì chúng ta vẫn không thể bỏ bóng đá, mà luôn đồng lòng với tình yêu của mình.
Bóng đá Việt Nam đang là số 1 trong mắt người Việt. Hay nói đúng hơn, NHM dành rất nhiều tình cảm, sự kỳ vọng cho các cầu thủ. Họ cũng nhận được từ các cầu thủ sự tận hiến vì màu cờ sắc áo. Có những người vì nỗ lực cho hai tiếng Việt Nam mà trở thành khán giả khi giải đấu mới đi được nửa chặng đường. Có những người chịu bao sự chỉ trích vẫn không ngừng thúc giục đồng đội tiến lên phía trước.
Bóng đá Việt Nam đang làm tất cả để biến giấc mơ của NHM thành hiện thực. Họ như những ngọn đuốc bừng cháy đam mê và trách nhiệm. Và hơn ai hết, lúc này chúng ta, những người đồng hành và tận hưởng phải gắn kết, trách nhiệm để cùng ra trận với các cầu thủ. Không có khác biệt về đội bóng, giới tính, trẻ già, vùng miền khi đội tuyển quốc gia ra trận. Giờ chỉ có một giấc mơ, một nhận thức và một hành động mang tên Việt Nam, vì Việt Nam!