Từ câu chuyện về những tấm vé AFF Suzuki Cup khiến tôi nhớ đến lời tự vấn của cô gái trong bài có tựa đề là Sóng của nữ sỹ Xuân Quỳnh: “Sóng bắt đầu từ gió. Gió bắt đầu từ đâu. Em cũng không biết nữa. Khi nào ta yêu nhau”. Ừ nhỉ, dù đã yêu đến nồng nàn, đến cuồng say thì những kẻ đang bị mắc ở lưới tình vẫn cứ phải nhọc tâm tự hỏi, ta yêu nhau từ bao giờ và vì sao ta yêu nhau? Đau đáu là vậy, nhọc công là thế nhưng rút cuộc, người ta cũng chẳng thể cắt nghĩa một cách ngọn ngành về cái điều tưởng chừng quá đỗi đơn giản - tình yêu là gì?
Hẳn chúng ta còn nhớ, trước thềm AFF Suzuki Cup, dư luận đã nói rất nhiều về tình yêu mà NHM dành cho ĐT Việt Nam. Thậm chí, ngay cả HLV trưởng Miura, trợ lý Đặng Phương Nam và đội trưởng Tấn Tài cũng phải lên tiếng kêu gọi NHM dành sự quan tâm đến đội tuyển.
Nhưng, có một điều mà ít người biết, đó là vài giờ trước khi ĐT Việt Nam đá trận đầu tiên ở đấu trường lớn, Chủ tịch VFF Lê Hùng Dũng đã có những phút trải lòng với các cầu thủ. Vấn đề mà ông đề cập đến chính là tình yêu của NHM dành cho các tuyển thủ. Người đứng đầu VFF nhấn mạnh rằng, ĐT Việt Nam hãy học “cách cho” trước khi “muốn nhận được” ở NHM sự yêu quý.
Thế đấy, sau những màn trình diễn rực lửa, bên cạnh tấm vé vào bán kết AFF Suzuki Cup, ĐT Việt Nam đã có được chiến quả vô cùng ý nghĩa, đó là niềm tin yêu của NHM. Vậy mới nói, tình yêu dành cho bóng đá Việt không tự nhiên mất đi. Nó chỉ thật sự bỏng cháy, đam mê và thăng hoa nếu ĐT Việt Nam là hiện thân của sức mạnh, của tinh thần dâng hiến đến tận cùng.
Khi nào NHM yêu đội bóng? Xin thưa, đó là lúc mỗi cầu thủ phải thấu hiểu được trách nhiệm với những người yêu mến!