Mourinho sau đó giải thích ông lao lên là để tìm và chia vui như đã hứa với cậu con trai Jose Junior, người đã mua vé cả mùa của Chelsea. Trừ “người đặc biệt”, chẳng ai biết ông nói thật hay dối. Nhưng lý do gì cũng không quan trọng bởi nếu không lao lên khán đài thì có lẽ Mou cũng sẽ chạy ra tít gần chỗ Torres rồi trượt trên thảm cỏ bằng đầu gối chẳng hạn, hay có thể nhảy cẫng lên lưng Lampard đứng gần đó… Đấy mới là Mourinho, một người thường điên dại như vậy mỗi khi vượt qua sức ép đang bị bủa vây, như một thông điệp đầy ngạo nghễ đáp trả những kẻ đang chăm chăm chờ ông mắc sai lầm, dù nhỏ hay to để chỉ trích.
Đi sâu vào trận đấu một chút để có thể thấy Mourinho đã thể hiện tài năng như thế nào. Lần đầu tiên trong mùa giải, Pellegrini bố trí đội hình đông đúc cầu thủ cơ bắp như thế ở khu vực ở giữa sân (3 người). Rõ ràng việc phải đối mặt với Chelsea, cụ thể hơn là Mourinho khiến nhà cầm quân người Chile phải thay đổi. Pellegrini cố gắng kiểm soát hàng tiền vệ, với Javi Garcia và Fernandinho đá tiền vệ trung tâm, trong khi Yaya Toure chơi nhô cao. Sự bố trí của Pellegrini đã mang lại hiệu quả, Chelsea luôn khó khăn trong các trận đánh ở khu vực giữa sân. Fernandinho đã có trận đấu hay nhất của anh từ đầu mùa, còn Javi Garcia thể hiện rõ vai trò ông chủ giữa sân với tầm ảnh hưởng rộng lớn giúp Yaya Toure chơi tự do hơn ở phía trên.
Mourinho chấp nhận cho Chelsea mang hình ảnh bị lép vế, cho đến khi Man City có bàn gỡ. Ông tung Obi Mikel vào thay Lampard củng cố lại sức cơ bắp cho hàng tiền vệ, đưa Willian còn sung sức vào thay Schuerrle và đẩy tiền vệ người Brazil sang đá lệch phải để khai thác cánh do Clichy trấn giữ, nơi được đánh giá là khu vực mỏng manh nhất của Man City. Những quyết định của Mourinho đã giúp Chelsea lấy lại nhịp điệu của trận đấu, họ không còn bị quá lấn át trong gần nửa giờ cuối trận. Việc tung Samuel Eto’o vào sân của Mourinho khiến không ít người ngạc nhiên, nó cho thấy bản lĩnh chấp nhận chơi tất tay của ông. Một trận hòa, trước một đối thủ cứng cựa không phải kết quả quá tồi tệ nhưng Mourinho muốn nhiều hơn thế.
Bàn thắng của Torres là một món quà từ Nastasic và Joe Hart. Tuy nhiên, xét về khía cạnh khác, Mourinho xứng đáng có chiến thắng. Ít nhiều ông cho thấy chưa hề mất đi những phẩm chất đã giúp ông tạo dựng tên tuổi như ngày hôm nay: những hành động không giống ai, khả năng đọc trận đấu và bản lĩnh. Ở thời điểm tất cả đều đặt niềm tin vào Mourinho nhất, ông đã đáp lại hoàn hảo.
Khi mà Sir Alex Ferguson quyết định về ở ẩn, Premier League may còn có sự trở lại của Jose Mourinho.