Trên Internet từng lan truyền một truyện tranh ngắn của Hàn Quốc với nội dung rất thú vị về cách người ta tìm kiếm sự hài lòng trong cuộc sống. Ở đây xin được kể đại ý.
Khuôn hình đầu tiên kể về 2 nhân viên văn phòng ngồi uống rượu với vẻ đầy bất mãn, kể chuyện mình bị sếp bắt nạt, cho rằng cuộc đời mình thật không đáng sống.
Khuôn hình thứ 2, là về một cậu sinh viên thất nghiệp đang nằm uống rượu xem cảnh 2 nhân viên văn phòng nói trên kể khổ trên TV. Cậu này nói: Có công ăn việc làm là tốt rồi. Tôi đây còn chẳng có mà than thở.
Khuôn hình thứ 3, là về một tay tù đang ngồi khoanh chân trong buồng giam, xem cảnh tay thất nghiệp kia nằm ườn ra trên TV. Tay tù nói: Có tự do mà nằm ườn ra là tốt rồi. Tôi đây còn chẳng có mà than thở.
Khuôn hình thứ 4, lại quay về quán rượu nơi 2 nhân viên văn phòng kia đang ngồi. Họ ngước lên TV và nhìn thấy cảnh người tù kể trên đang ngồi bó gối. Một gã bảo: Nhìn kìa, ngày xưa thời còn ngồi tù anh em mình hoành tráng hơn bây giờ nhiều.
Một vòng tròn luẩn quẩn. Người ta luôn thèm khát những thứ mà họ không có vì một lý do đơn giản là không ai sở hữu một cuộc sống hoàn hảo. Nhưng nếu chỉ dành thời gian mơ ước cuộc sống người khác thì không thể có hạnh phúc.
Hãy áp dụng chuyện này lên bóng đá, với suy nghĩ của những CĐV:
Chelsea thèm khát có được một tiền đạo ở đẳng cấp của Sergio Aguero hay thậm chí là có hiệu suất như Dzeko thôi cũng được, để không phải phụ thuộc vào hàng tiền vệ và “chấp” một người đá cao nhất trên hàng công để rồi “chết oan” dù kiểm soát hoàn toàn thế trận nữa.
Dzeko hoặc Aguero là những tiền đạo "đáng mơ" với Chelsea lúc này?
Man City thèm khát có được một tinh thần như M.U và một thủ lĩnh tinh thần như Rooney để không sụp đổ ở vào những thời điểm trớ trêu, để họ có thể thắng những đội bóng nhỏ theo cách của M.U. Chính Sir Alex đã nói rồi còn gì: “M.U không mạnh hơn Man City nhưng biết thắng các đội bóng khác nhiều hơn Man City”.
Man United bây giờ lại thèm một tiền vệ sáng tạo ở đẳng cấp của Mesut Oezil khi mà họ đang thường xuyên rơi vào bế tắc trong tấn công, thường xuyên “chết” cả 2 cánh và phụ thuộc vào khả năng phát động của Rooney.
Arsenal thì tất nhiên vẫn mong muốn có được một đội ngũ hậu vệ như Chelsea, thèm lắm một Luiz, Terry hay là Cahill thôi cũng được. Những người thực sự là lá chắn chứ không phải là nguồn cơn của những cuộc suy sụp.
Họ chẳng hoàn hảo gì và ai cũng có một đặc điểm khiến người kia thèm khát. Và vấn đề có lẽ chỉ nằm ở cách sử dụng những gì mình có để tự làm bản thân hài lòng.
Cho đến lúc này thì Arsene Wenger vẫn là người đang làm việc đó tốt nhất. Phải chăng là bởi vì ông quá quen với việc tự hài lòng rồi, CĐV của Arsenal, ông Wenger và các học trò là những người biết vui những niềm vui đơn giản, chứ không nặng nề về một thứ hoàn hảo mà CĐV M.U hay Chelsea hướng tới?
Tất nhiên đó là thứ đang diễn ra lúc này. Có thể sau một lần “bị sếp mắng” – một lần bị đại gia nào đó chọc thủng lưới 3 bàn – người nhân viên cần cù và đang hài lòng với cuộc sống bỗng nhận ra mình đang thiếu thốn và lại rơi vào cuộc khủng hoảng tinh thần.
Chỉ có thời gian mới có thể trả lời.