Phát biểu nổi tiếng (hay tai tiếng!) của HLV Jose Mourinho về lối chơi của West Ham trong trận hòa 0-0 ở mùa trước (rằng West Ham cố xây tường, không thèm tấn công và chơi thứ bóng đá của thế kỷ 19) đã làm lạc hướng dư luận. Những ai không xem trận đấu ấy sẽ lập tức hình dung ra một thế trận ngột ngạt, trong đó Chelsea không biết làm thế nào để tạo ra cơ hội trước hàng phòng ngự ken đặc người của West Ham. Đó là kịch bản quen thuộc khi một đội chơi tử thủ. Nhưng thực tế thì không phải như vậy.
Thực tế, West Ham đúng là đã đến Stamford Bridge với tư tưởng thủ hòa. Thực tế, West Ham đúng là đã tập trung hết quân số trước cầu môn để tạo nên một bức tường người nhiều tầng lớp. Nhưng thực tế còn là Chelsea không hề thiếu cơ hội. Trận ấy, The Blues đã tung ra tổng cộng 24 cú sút, trong đó có 10 cú trúng cầu môn. Ngoài ra, Demba Ba còn một lần đưa bóng trúng cột dọc. Chelsea không hề bó tay trước lối phòng ngự của West Ham. Họ chỉ thiếu chính xác, và một chút may mắn.
Trung vệ John Terry rất nguy hiểm trong các pha bóng lên tham gia tấn công
Trước trận tái đấu đêm qua, Jose Mourinho bất ngờ lên tiếng xin lỗi Sam Allardyce, và bày tỏ niềm tin West Ham đến Stamford Bridge lần này là để tìm kiếm bàn thắng. Có thể đó là một đòn tâm lý của “Người đặc biệt”; ông muốn đẩy Allardyce vào thế khó: Không phòng ngự thì nguy, mà chỉ phòng ngự thì... ngượng! Nhưng rốt cuộc, lời Mou nói chẳng thay đổi được Big Sam. West Ham, dù đang chơi tấn công rất hay, vẫn vào cuộc với tâm lý phòng ngự. Những pha phản công của họ nhiều nhất cũng chỉ có 3 người tham gia!
Nhưng cách chơi ấy, một lần nữa, không làm khó được Chelsea. The Blues vẫn tạo được nhiều cơ hội với những miếng đánh hết sức đa dạng. Nhưng khi Oscar sút bóng lên trời từ cự ly gần, Cahill nã rocket vào... tay Adrian, Willian sút xa hiểm hóc nhưng vẫn bị chặn, bóng ma mùa trước bắt đầu hiện hình trở lại. Chelsea có thể sẽ lại một lần phải ôm hận vì sự thiếu chính xác và kém may của mình. Nhưng bổn cũ đã không được soạn lại. Và người tạo ra sự khác biệt là John Terry. Lại là John Terry.
Terry ăn mừng bàn thắng
Bạn có thể nói Terry may mắn, cũng có thể nhận định anh nhạy cảm, khi xuất hiện đúng lúc đúng chỗ để đệm bóng vào lưới sau quả đánh đầu của Diego Costa. Dù thế nào, thì điều đáng nói nhất vẫn là bàn thắng của Terry đã phá vỡ thế bế tắc, làm phá sản kế hoạch của đối phương, và giúp cho Chelsea dễ đá hơn nhiều trong thời gian còn lại. Đây không phải là lần đầu tiên Terry làm điều đó ở mùa này. Ngay trận trước, gặp Stoke, chính anh, cũng từ một tình huống đá phạt góc, đã mở tỉ số cho The Blues. Đó cũng là trận đấu được dự đoán là tiềm ẩn rất nhiều rủi ro đối với Chelsea.
Ở một đầu sân, Terry vẫn là một khối bê-tông, cùng Cahill vô hiệu hóa hoàn toàn một Andy Carroll to khỏe và đang có phong độ tốt. Ở đầu sân còn lại, anh đang tự biến mình thành một mũi khoan, chuyên dùng để phá... bê-tông!
Terry lập kỷ lục cá nhân Đó đồng thời là bàn thắng thứ 36 trong sự nghiệp thi đấu của John Terry (không có bàn thắng nào từ chấm 11m). |