Ông mua Chelsea trong mùa Hè 2003 và ngay mùa bóng đầu tiên, dưới sự dẫn dắt của HLV Claudio Ranieri, Chelsea đã vươn lên vị trí á quân Premier League. Từ sau chức vô địch năm 1955, chưa bao giờ Chelsea tiến xa như thế ở giải VĐQG. Họ đứng trên cả M.U của Alex Ferguson. Họ chỉ xếp sau Arsenal của Arsene Wenger - đội duy nhất trong lịch sử Premier League từng bất bại trong suốt mùa bóng.
Chelsea ấy, của Ranieri ấy, hoàn toàn có thể tranh ngôi vô địch. Họ sẽ vô địch. Bao nhiêu kế hoạch, lộ trình hấp dẫn đã được bày lên mặt báo. Lịch sử Chelsea sẽ có thêm một chương mới hoành tráng... Hóa ra, tất cả đều là vô nghĩa. Abramovich cần một “Chelsea vô địch”, chứ không phải là sẽ hoặc có thể, không phải là tiềm năng hay triển vọng. Bước tiến lịch sử không đủ để Ranieri tiếp tục ngồi ghế HLV trưởng. Stamford Bridge trải thảm đón rước Jose Mourinho, đồng nghĩa với việc đón rước “một HLV vô địch”. Chelsea của Mourinho phải vô địch. Không nói nhiều, không giải thích, không câu nệ quy luật, thực tiễn hay lý thuyết nào.
Chức vô địch Premier League 2004/05 của Chelsea, ngay lần đầu tiên Mourinho cầm quân, và những trang lịch sử tiếp theo ra sao, mọi người đã biết.
Hơn ai hết, Frank Lampard càng biết quá rõ. Triển vọng ư? Chưa bao giờ trong sự nghiệp bóng đá đỉnh cao của mình, ngôi sao Lampard nâng cấp được “triển vọng” đến cái mức độ mà ông đã thể hiện trên sân, trong mùa bóng 2003/04, tức mùa bóng rực rỡ nhất trong 49 năm của Chelsea ở giải VĐQG, mà kết cục là Ranieri bị sa thải. Vâng, triển vọng với tiềm năng làm gì nữa! Lampard ghi cả 2 bàn trong trận đấu quyết định chức vô địch Premier League 2005 cho Chelsea (thắng Bolton 2-0). Ông lãnh giải cầu thủ xuất sắc nhất Premier League, của nhà tài trợ Barclay, của Hiệp hội phóng viên bóng đá Anh, và của các cổ động viên. Ông ghi bàn hạ M.U và Chelsea đoạt cúp Liên đoàn. Tất cả đều là những danh hiệu quan trọng đầu tiên trong sự nghiệp Lampard. Chỉ có quái kiệt Ronaldinho mới ngăn được Lampard đoạt “Quả Bóng Vàng châu Âu” trong năm 2005.
Lampard là một trong số những ngôi sao “thân thiết” được toàn quyền sử dụng du thuyền của ông chủ Abramovich sau mùa bóng vẻ vang ấy. Sau này, qua các bài phỏng vấn khác nhau, Lampard luôn khẳng định là rất thân và rất hiểu Abramovich. Thế thì quá tốt, bởi Lampard hiểu rõ Abramovich cần chức vô địch Premier League, chứ không cần tiềm năng hay triển vọng “sẽ vô địch”.
Chelsea, trong mùa bóng sắp tới, có đủ sức vô địch? Nếu có hứng thú, và có cả thời gian, Abramovich sẽ trả lời: đấy không phải là vấn đề của ông. Hoặc giả, ông sẽ hỏi ngược: Leicester (trớ trêu thay, do Ranieri dẫn dắt) có đủ sức tranh ngôi vô địch trước khi mùa bóng 2015/16 khai diễn? Khi nói “Lampard phải vô địch Premier League”, thì xin hiểu cho, cái yêu cầu ấy không nhất thiết cứ phải dựa trên một cơ sở nào!
XEM THÊM
M.U sẵn sàng chi 153 triệu bảng mua 'thần đồng' của Barca
Chelsea chốt giá 50 triệu bảng và hợp đồng 5 năm với Chilwell