Đấy còn là cách sống của Mourinho nữa - như đã thể hiện qua bao cuộc phỏng vấn hoặc tự truyện, chứ không chỉ là cách ông huấn luyện bóng đá. Cho nên, một đội bóng do Mourinho dẫn dắt thường không có ngôi sao lớn dẫn dắt toàn đội, không lấy sự ngẫu hứng, sáng tạo làm nền tảng. Không có mẫu Andrea Pirlo - nguyên nhân giúp Paul Pogba tỏa sáng khi còn ở Juventus. Không có là bởi: một ngôi sao như vậy sẽ quyết định toàn cục, hơn là chính Mourinho quyết định. Một ngôi sao như vậy thậm chí sẽ quyết định luôn cả số phận của Mourinho. Làm sao có thể như thế được!
Cho nên, cái thiếu mà giới chuyên môn dễ dàng chỉ ra nơi hàng tiền vệ M.U - một tiền vệ chủ chốt có khả năng “gánh” cả hàng công, có thể tự mình quyết định mọi chuyện như một HLV trong sân - trước tiên chỉ là cái thiếu về mặt lý thuyết. Tìm mua một Andrea Pirlo mới (hoặc một Toni Kroos, Luka Modric..., tùy bạn) là điều đơn giản. Phức tạp hơn một tí, Mourinho vẫn có thể nhìn vào danh sách M.U để tự chọn ra một tiền vệ mà ông thấy rằng thích hợp với vai trò dẫn dắt. Khi cần một tiền vệ cánh ưng ý, phù hợp với cách chơi 3-4-3, Antonio Conte (Chelsea) đã phát triển “hàng dạt” Victor Moses thành ngôi sao, chứ đâu có nhất thiết cứ phải trông ngóng nơi thị trường chuyển nhượng. Suy cho cùng, đấy chỉ là công việc bình thường của các HLV cự phách, như Mourinho hoặc Conte.
Mourinho có thể giao phó vận mệnh M.U cho một ngôi sao dẫn dắt hàng tiền vệ hay không - đấy mới là vấn đề lớn nhất.
Sở trường đáng kể nhất của Mourinho xưa nay là thuật bày binh bố trận. Nhờ đó, đội bóng của ông khi nào cũng tỏ ra chặt chẽ, nhất là trong lĩnh vực phòng thủ. Thực tế rành rành: kể cả khi chỉ đứng thứ 5 hoặc 6 trong bảng xếp hạng, bị cho là thất bại đi nữa, M.U cũng đâu có thua đội nào ở Premier League về khả năng phòng ngự. Xếp quân thế nào để luôn có lợi về người ở các “điểm nóng” cần tử thủ, Mourinho luôn làm được. Sẽ có tình thế “3 chống 2” hoặc “2 chống 1”, và hàng thủ của ông sẽ trở nên an toàn. Các cửa ải che chắn khung thành M.U sẽ vững chắc, trước mọi hàng công mạnh mẽ, dù không nhất thiết cứ phải chơi kiểu “xe bus 2 tầng” như báo giới mỉa mai (người ta nói vậy chẳng qua vì các đội bóng của Mourinho luôn thủ quá chắc).
Một mặt, đấy là đặc điểm trong cách huấn luyện của Mourinho. Mặt khác, đấy là việc dễ, trong lý thuyết bóng đá nói chung. Xếp người hợp lý, vận hành nhuần nhuyễn, giữ kỷ luật chiến thuật tốt, bạn có thể cầm cự thành công trước bất kỳ đối thủ mạnh nào. Ngược lại, nếu muốn chiến thắng, bạn dứt khoát phải có yếu tố tài năng. Và đấy là tài năng của các ngôi sao trên sân, là đẳng cấp kỹ thuật và sự sáng tạo, là sự quyết đoán và thông minh khi xử lý tình huống nữa. Những điều như thế thường là nằm ngoài tầm tay của HLV.
Ý thức kỷ luật, trong nhiều trường hợp, lại là sợi dây vô hình trói buộc sự sáng tạo. Vậy, Mourinho có muốn tiền vệ M.U được dẫn dắt bởi một tiền vệ sáng tạo, quyết đoán, thông minh? Mới đây, ông trao băng thủ quân cho Marouane Fellaini - một tiền vệ “biết nghe lời”, luôn làm theo những gì HLV muốn. Xem ra, vấn đề của M.U, hoặc của chính Mourinho, là quá lớn!