Vâng, đấy chỉ là chuyện đùa. Nhưng phát biểu của Manolo Gabbiadini khi anh chuyển từ Napoli sang Southampton trong “cửa sổ mùa Đông” vừa qua thì không phải đùa. Anh trân trọng nói lời cám ơn tới hầu như tất cả những ai liên quan. Từ những người dân ở thành phố Naples, đặc biệt nhất dĩ nhiên là giới hâm mộ Napoli, đến chủ tịch Aurelio De Laurentiis.
Từ các nhân viên của CLB cho tới đồng đội, kể cả... cựu HLV Rafael Benitez. Tất tần tật. Tóm lại là nếu quan tâm, người ta có thể đưa tin một cách ngắn gọn, nhưng lại thể hiện nội dung tốt hơn: có một nhân vật liên quan mà Gabbiadini không hề đả động trong phát biểu chia tay Napoli. Đó là HLV Maurizio Sarri.
Không đả động thì đương nhiên là không hề có lời nào oán trách, hờn dỗi, chỉ trích. Nhưng khi Gabbiadini trân trọng gửi lời cám ơn đến tất cả những người còn lại, thiên hạ lại không khó “suy ra” những gì anh muốn nói, dù chính anh không nói, với HLV Sarri!
Cách hành xử của Gabbiadini có đáng gọi là độc đáo hay không, có thể dẫn đến cái nhìn về một cầu thủ thông minh hay không, tùy ý mỗi người. Nhưng có một điều chắc chắn: Gabbiadini đã phải chịu đựng uẩn ức dưới thời Sarri và anh đã chọn một cách riêng để thể hiện điều ấy. Chắc chắn Gabbiadini không thể xem việc anh ít được ra sân trong giai đoạn Sarri dẫn dắt Napoli là điều bình thường. Và anh bùng nổ khi được “tháo cũi sổ lồng”, ghi ngay 3 bàn chỉ trong 2 trận đầu tiên dưới màu áo mới Southampton.
Gabbiadini ăn mừng chiến thắng cùng các đồng đội ở Southampton
Bóng đá đỉnh cao từng chứng kiến không ít câu chuyện tương tự: một cầu thủ tin chắc vào tài năng của mình và nghĩ rằng việc không được thi đấu nhiều, ít ghi bàn là do quan điểm chuyên môn của HLV, chứ không phải mình không có khả năng. Phản ứng ra sao, đấy lại là những câu chuyện rất khác nhau.
Diego Forlan âm thầm chịu đựng dưới thời Alex Ferguson tại M.U vì cho rằng anh đã chọn sai địa chỉ. Khi chuyển sang môi trường bóng đá Tây Ban Nha, Forlan lập tức thành công, sau này còn trở thành Cầu thủ xuất sắc World Cup 2010. Samir Nasri chỉ trích HLV Roberto Mancini ở Man City, cũng như Franck Ribery chỉ trích Louis van Gaal ở Bayern Munich. Họ hầu như chẳng được gì ngoài chuyện trở thành đề tài cho báo chí khai thác. Zlatan Ibrahimovic ghét Pep Guardiola khi còn ở Barcelona. Nhưng thật ra, anh chỉ nói nhiều về chuyện này khi đã chuyển sang đội khác và thành công.
Giống như rất nhiều tài năng trẻ khác, Toni Kroos phải mài đũng quần trên ghế dự bị ở Bayern Munich. Anh chớp cơ hội chuyển sang Leverkusen theo hình thức cho mượn, tỏa sáng tại đấy để buộc Bayern phải dùng lại thay vì bán hẳn. Rồi Kroos trở thành nhà vô địch World Cup 2014 và gia nhập giải thiên hà Real Madrid. Cũng chẳng phải chuyển đi đâu, Cesc Fabregas chấp nhận bị xếp xó ở Chelsea và khi có cơ hội ra sân anh cũng đã tỏ ra hữu dụng trong đoàn quân của Antonio Conte.
Đấy là vấn đề bản lĩnh. Tài năng hay không, trước sau gì cũng có cơ hội thể hiện. Đôi khi nhìn lại giai đoạn hẩm hiu đã qua, không ít hảo thủ còn thừa nhận: đấy chính là dịp để họ phải cố gắng hơn, hòng tỏ rõ khả năng khi có dịp. Mới đây, Sergio Aguero bùng nổ sau khi bị HLV Guardiola tỏ ra ruồng rẫy ở Man City và anh cũng đã nói về điều này. Giá trị đích thực của một ngôi sao hiếm khi nằm ở lời nói hoặc thái độ cay cú.
Tốt nhất là “nói bằng chân”, như giới bóng đá vẫn hay bàn. Hãy chờ xem Manolo Gabbiadini sẽ “nói thêm” thế nào ở Southampton.