Hội chứng “mùa thứ Tư” có vẻ lại xuất hiện với Pep. Mùa giải thứ tư của Pep tại Barcelona đã kết thúc với 4 danh hiệu nhưng ông đã bị tra tấn bởi mối thâm thù với Jose Mourinho, bị áp lực bởi mối quan hệ với chủ tịch Sandro Rosell và ngôi sao Lionel Messi xấu đi. Cuối cùng, Pep rũ bỏ và ra đi.
Có cảm giác như một kịch bản tương tự dành cho Pep trong mùa giải này đang hình thành. Pep đang bị ức chế vì thiếu hụt các hậu vệ có thể chơi theo ý tưởng của mình. Kỳ lạ không, đây cũng là vấn đề xảy ra tại Barca mùa giải 2011/12?
Tại Premier League mùa này, bỏ qua yếu tố các đối thủ đã mạnh lên nhiều, đặc biệt là Liverpool, Man City cũng phải đối mặt với toàn bộ những đội bóng còn lại muốn ngáng đường vô địch của nhà vua. Họ không muốn Man City vô địch nữa.
Hãy quay lại mùa giải 2010/11. Khi đó, Barca chiêu mộ Alexis Sanchez từ Udinese và Cesc Fabregas từ Arsenal trong khi điều mà nhiều người muốn là CLB hãy mua một trung vệ mới. Đây được coi là vị trí bị đòi hỏi khắt khe nhất trong bất kỳ đội bóng nào của Pep, người đang gặp khó khăn trong việc thay thế Carles Puyol.
Việc biến tiền vệ Javier Mascherano thành một trung vệ có thể là một giải pháp bất ngờ, nhưng chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn hạn chứ không thể kéo dài cả mùa giải. Fabregas và Alexis nhanh chóng trở thành cơn đau đầu của Pep.
Sanchez không thể tham gia vào một đội bóng chắc chắn được dẫn dắt bởi Messi. Và Fabregas, dường như, không phù hợp với đội hình chính của Barca khi đó với hàng tiền vệ gồm Xavi, Sergio Busquets, Andres Iniesta và Fabregas, theo sơ đồ 3-4-3. Và đến khi Pep quay lại sơ đồ 4-3-3 thì Fabregas cũng biến mất.
Những điều này đã khiến Pep bị trầm cảm và quyết định ra đi sau khi đánh bại Man United ở trận chung kết Champions League vào mùa Hè năm 2011, kết thúc 3 mùa giải đầy vinh quang và no nê danh hiệu.
Chủ tịch CLB là Joan Laporta, người bạn thân và là sếp của Pep, cũng đã bị thay thế bởi Rosell. Và đây là nhân vật mà Pep không có quan hệ sâu sắc. Không ai ngạc nhiên khi Pep lên đường mà không được ai hay không bị ai nài nỉ ở lại. “Cám ơn, và chúc anh thành công nơi bến mới”.
Ở mùa giải thứ tư, Pep luôn phải đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ, rất giỏi tấn công vào chỗ hiểm của mình. Real của Mourinho ở mùa giải năm đó không phải là Liverpool của Klopp, nhưng cũng đã rời Camp Nou một cách hả hê với chiến thắng 2-1, bắt Pep phải ra đi sau một mùa giải thất bại tại La Liga.
Những điềm báo luôn xuất hiện với Pep. Đôi khi, Pep cảm thấy Barca của mùa đó không thể vô địch bởi một thế lực hùng mạnh nào đó muốn kết thúc thời thống trị của Barca. Cảm giác này của Pep lại được tái hiện trong thông điệp “Hãy đi mà hỏi tay trọng tài Mike Riley và đám phụ trách VAR”, trong cuộc họp báo sau thất bại trước Liverpool.
Bởi sau khi đánh bại Atletico Madrid vào tháng 2/2011, Pep đã nói: “Chúng tôi sẽ không vô địch La Liga. Chúng tôi sẽ không đuổi kịp Real Madrid nhưng chúng tôi vẫn phải nỗ lực cho đến cuối cùng”. Một vài ngày sau, ông nói mềm hẳn đi: “Có ít cơ hội lắm”. Khoảng cách khi đó là 10 điểm.
Bây giờ, Man City lại kém Liverpool 9 điểm nhưng còn nhiều thời gian hơn 8 năm trước. Pep chưa ra tuyên ngôn nào mang tính đầu hàng nhưng đã không còn sự hào hứng như khi đánh bại Bournemouth vào tháng 8/2019: “Thử thách mùa này sẽ rất tuyệt vời. Bảo vệ được danh hiệu mới là bản lĩnh tối thượng”.
Đến bây giờ, mọi thứ bắt đầu mông lung với Pep. Khả năng để họ trở thành đội thứ hai 3 lần vô địch Premier League liên tiếp đang bị thách thức cực lớn. Trong khi đó, tâm trí của Pep bị hút về Champions League. Nếu vô địch châu Âu, mùa giải thứ năm của Pep tại Man City mới có cơ may xuất hiện. Còn nếu không, xin chào tạm biệt Pep Guardiola!