Ai tập cứ tập, ai xem cứ xem. Ngoài giờ tập, tất cả cùng nhau thư giãn. Các cổ động viên tha hồ giao lưu với thần tượng. Họ xin chữ ký, bắt tay, chúc tụng những điều tốt đẹp trước mùa bóng mới. Ngắn ngày thì đấy là đợt picnic khổng lồ. Dài ngày thì đấy là cả một mùa du lịch bóng đá cho cổ động viên.
Trào lưu ấy giờ không còn nữa. Bây giờ, các đội bóng lớn bay thẳng sang Mỹ hoặc Trung Quốc để hốt bạc dưới danh nghĩa thi đấu giao hữu, chứ đâu có chọn những địa điểm đẹp, đâu đó trên dãy Alps cho rách việc! Bây giờ, người ta tổ chức hẳn các giải đấu giao hữu, tên gọi thật kêu, thường cứ phải có phần đuôi “quốc tế”.
Cựu thủ môn Edwin Van der Sar từng thắc mắc “sao phải như thế?”. Vậy nên, mỗi khi đồng đội bù khú, ca thán trong những chuyến giao hữu hành xác, thì Van der Sar tranh thủ tiếp cận những người trong cuộc, nói chuyện với mọi thành phần liên quan, để hiểu thêm về giá trị thật của những chuyến đi ấy. Vì tiền, hẳn nhiên rồi. Nhưng người ta kiếm tiền như thế nào? Vì sao cứ phải đi xa để kiếm tiền?
Cả một thế giới vừa thú vị, vừa lạ lẫm, vừa lôi cuốn đã mở ra từ sự “tò mò” của Van der Sar. Hỏi thôi chưa đủ, anh tiếp tục tự học, và đi học. Và Van der Sar trở thành một giám đốc marketing giỏi sau khi treo găng. Ngoài chuyện kiếm tiền của đội bóng, “mùa giao hữu” còn là cơ hội để các cầu thủ tự chứng tỏ? Không sai. Nhưng họ muốn chứng tỏ điều gì, chứng tỏ với ai?
Đấy là một dạng cầu thủ. Còn một dạng khác, đứng đầu là cựu cầu thủ Đức Uli Hoeness. Suốt 40 năm (tính đến trước kỳ EURO 2016 vừa qua), đội tuyển Đức chỉ sút hỏng luân lưu 11m trên đấu trường quốc tế 2 lần. Một trong số đó là pha sút hỏng của Uli Hoeness, khiến Đức thua Tiệp Khắc trong trận chung kết EURO 1976.
Vâng, Hoeness là một trong những tuyển thủ Đức... tầm thường nhất, trong thế hệ của Franz Beckenbauer, Gerd Mueller, Sepp Maier, Guenter Netzer. Nhưng ông luôn thành công trong sự nghiệp vì biết cách thi đấu cho hoặc vì ban huấn luyện. Khán giả xem thường? Mặc kệ. Họ đâu có xếp đội hình cho Bayern hoặc ĐT Đức.
Michel Platini thì luôn thi đấu vì khán giả. Đấy cũng là vì dư luận, vì báo chí. Ông đá bóng để có những lời khen trên mặt báo và những tràng vỗ tay trên khán đài.
Các ngôi sao đang chuẩn bị chứng tỏ khả năng trong những trận đấu giao hữu để cố tranh suất đá chính trong mùa bóng sắp tới, hay chứng tỏ khả năng để còn mặc cả lương bổng trên thị trường chuyển nhượng? Họ sẽ tranh thủ “khẳng định mình” với ban huấn luyện đội bóng, hay với các tuyển trạch viên từ những nơi khác? Không dễ đoán, càng chắc chắn là sẽ chẳng ai giống ai!