Bóng Đá Plus trên MXH

» Châu Âu» Anh
Rio Ferdinand: Cuộc sống bận rộn ngoài sân cỏ
Chiêu Văn • 14:40 ngày 13/05/2014
Mở nhà hàng, in tạp chí, thiết kết thời trang, làm từ thiện…, Rio Ferdinand đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc sống sau bóng đá của anh. Trung vệ của Manchester United dãi bày với tạp chí bóng đá FourFourTwo.

    - Có đúng là khi còn nhỏ anh giỏi ba-lê tới mức được nhận học bổng của Trường ba-lê London?
    Đúng là như thế, và theo đuổi ba-lê đòi hỏi một cam kết rất lớn vì thường tôi phải mất hai tiếng mới tới được trường, ba ngày một tuần. Rồi tới một thời điểm bố tôi hỏi: “Con muốn thành cầu thủ bóng đá hay vũ công ba-lê? Bạn phải ra quyết định vì nghề nào cũng đòi hỏi rất nhiều kỳ công”. May mắn là tôi đã chọn bóng đá! Nhưng ba-lê có ảnh hưởng tốt với sự nghiệp bóng đá của tôi, giúp tôi dẻo dai, mạnh mẽ và cân bằng.

    - Khi còn nhỏ anh có dễ gặp rắc rối không, và phải chăng bóng đá giúp anh tránh xa những điều xấu?
    Bố tôi là người rất nghiêm khắc và năm 13 tuổi tôi đã muốn trở thành cầu thủ, cuộc đời tôi từ đó trở đi xoay quanh mong muốn đó.

    - Em trai Anton, các anh em họ Les và Kane, rồi anh nữa, một đội 5 người toàn những Ferdinand. Anh có cho rằng có gia đình nào trong lịch sử bóng đá làm tốt hơn nhà anh?
    Gia đình Neville sẽ muốn có ý kiến, họ cũng có một cô chị gái giỏi thể thao. Nhưng có lẽ không ai so được với nhà Ferdinand. Các con của tôi (2 trai và 1 gái) còn trẻ và chưa có ý kiến về việc chúng có thích bóng đá hay không, nhưng tôi không muốn gây áp lực với chúng.

    Rio và em trai Anton Ferdinand

    - Sau khi tỏa sáng với đội trẻ, anh đã trải qua 4 năm dưới thời Harry Redknapp tại West Ham. Ký ức thú vị nhất của anh về ông ấy là gì? Và phong cách sấy tóc của ông ấy so với Fergie ra sao?
    Harry không bao giờ giấu được sự giận dữ hay thất vọng. Ông ấy bước ra sân tập và chúng tôi biết ngay hôm đó có phải là một ngày tồi tệ hay không. Vì thế ngay trước khi ông ấy kịp nổi cáu, bạn phải sẵn sàng. Harry có thể nổi đóa và hoàn toàn mất bình tĩnh, nhưng Fergie thì khác, bạn không biết ông ấy nghĩ gì và là người có tiếng nói cuối cùng, thường là những lời rất mạnh mẽ. Nhưng Harry đã rất tử tế với tôi, tôi luôn cảm thấy mình mắc nợ ông ấy.

    - Anh và em trai Anton có thể tạo thành một bộ đôi trung vệ ăn ý không? Đã bao giờ anh nghĩ tới việc tái hợp cùng anh ấy và Harry ở QPR?
    Không, tôi muốn tiếp tục giành chiến thắng và các danh hiệu, những tình cảm đó không có ý nghĩa với tôi, thành thật mà nói là như vậy. Tôi chưa bao giờ chơi cặp với Anton. Nó nhỏ hơn tôi 7 tuổi nên tôi chuyên bắt nạt nó khi còn ở nhà, nhưng giờ thì nó to còn hơn tôi. Nhiều người đã quên khoảng cách tuổi tác… có lẽ do tôi nhìn trẻ quá! (cười).

    - Glenn Hoddle nói ông từng định dùng anh như một libero kiểu Matthias Sammer ở ĐT Anh trước khi ông ấy bị sa thải. Liệu anh có thích vai trò đó?
    Có, một trong những điều tôi hối tiếc nhất là Glenn không tiếp tục làm HLV ĐT Anh. Tôi thực sự tin rằng ĐT Anh khi đó sẽ tốt hơn nếu ông ấy ở lại, các cầu thủ rất thích làm việc với ông ấy. Tôi cho rằng các ý tưởng của ông ấy đi trước thời đại quá xa. Glenn khuyến khích tôi cầm bóng và rời hàng thủ, trong khi các HLV như Sven (Goran Eriksson) không thích các trung vệ cầm bóng. Tôi thích đi bóng qua các cầu thủ và càng về sau này tôi lại càng nghĩ nếu Glenn tiếp tục với ĐT Anh, không ai biết lối chơi của tôi có thể thay đổi ra sao.

    HLV Glenn Hoddle cùng Ferdinand khi còn dẫn dắt ĐT Anh

    - Có đúng là anh không bao giờ muốn rời West Ham?
    Tôi chưa bao giờ yêu cầu được ra đi. Tôi yêu CLB đó, kết quả của họ vẫn là điều tôi nhìn tới đầu tiên sau một vòng đấu, không kể kết quả của Man United. Đó là nơi tôi lớn lên và học hỏi được nhiều điều. 2 mùa hè trước khi tôi ra đi, tôi nhớ mình đã tới gặp chủ tịch CLB (Terence Brown) và hỏi: “Liệu chúng ta có chi tiền mua cầu thủ không?” Chúng tôi có một số cầu thủ trẻ giỏi và tôi muốn CLB đưa về những cầu thủ hàng đầu, nhưng điều đó không bao giờ trở thành hiện thực. Khi CLB chấp nhận đề nghị từ Leeds, tôi hiểu đã tới lúc mình phải ra đi.

    - Anh trở thành hậu vệ đắt giá nhất thế giới năm 2000 khi Leeds trả 18 triệu bảng để có anh, nhưng trận khởi đầu thật tai họa, bị dẫn 0-3 trước Leicester sau 29 phút! Lúc đó anh nghĩ gì?
    “Mình đã làm điều ngu ngốc gì thế này!” tôi nghĩ thế. “Đến đây có phải quyết định đúng không?!” Tôi nhớ hôm đó West Ham chiến thắng và vượt qua Leeds trên bảng xếp hạng, khiến mọi việc càng thêm tệ hại. HLV Leeds (David O’Leary) sử dụng tôi, Woody (Jonathan Woodgate) và (Lucas) Radebe trong hàng thủ 3 người, nhưng sau khi ông ấy điều chỉnh, chúng tôi chơi tốt hơn hẳn. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở Leeds, một đội bóng tuyệt vời, các CĐV tuyệt vời, các cầu thủ tuyệt vời. Tôi rất may mắn vì đã được chơi cho 3 đội bóng mà tôi không phải nói một lời tồi tệ nào về họ.

    - Leeds thời đó đã tiến rất gần tới vinh quang ở Premier League và Champions League. Điều gì ở những đội Man United chiến thắng có mà Leeds khi đó không có?
    Kinh nghiệm. Đội bóng đó không có ai thực sự kinh nghiệm trừ David Batty. Không ai sẵn sàng về tâm lý và biết mùi vô địch, trừ Gary McAllister, nhưng anh ấy rốt cuộc chẳng ra sân mấy. Chúng tôi đều là những người mới và lối sống của chúng tôi cũng không tốt cho CLB. Tất cả chúng tôi còn trẻ, 19 tới 25 tuổi, sống hoang tàng, không có được quyết tâm để thắng những trận cần thắng. Tôi cho rằng nếu cũng đội bóng đó có thêm khoảng 2 năm kinh nghiệm, thì họ đủ sức thách thức Man United, nhưng điều đó không bao giờ thành sự thật.

    Ferdinand khi còn khoác áo Leeds

    - Khoản phí chuyển nhượng 30 triệu bảng khi gia nhập Man United có là áp lực với anh?
    Không hẳn. Thật ra tôi lo lắng nhất là trong buổi tập đầu tiên. Chúng tôi có một cữ tập đá ma và tôi có thể nghe rõ Ole Gunnar Solskjaer nói: “Bao nhiêu? 30 triệu? Có lý nào?!” Tôi cũng chuẩn bị tâm lý cho những lời đó từ Keano (Roy Keane) hay Butty (Nicky Butt), nhưng không phải từ anh ấy. Thật ra, tôi không bao giờ nói về các mức phí chuyển nhượng, trừ khi báo chí hỏi.

    - Án phạt cấm thi đấu của FA với anh vì vắng buổi thử chất kích thích đã thay đổi anh ra sao? Và phải chăng đó là thời điểm tồi tệ nhất sự nghiệp của anh?
    Nếu một án phạt như thế không khiến bạn thấy có trách nhiệm hơn thì tôi không biết còn điều gì có thể. Mọi người cho rằng tôi định che giấu gì đó, nhưng cuối cùng tôi đã thực hiện mọi xét nghiệm theo yêu cầu và bên liên đoàn đã nói tôi hoàn toàn không dương tính với bất cứ chất bị cấm nào. Vấn đề chỉ là tôi thật vô trách nhiệm khi không tới buổi xét nghiệm đúng ngày đúng giờ và đã bị trừng phạt nặng nề. 8 tháng bị xóa khỏi sự nghiệp của tôi. Đó chắc chắn là thời điểm tồi tệ nhất trong sự nghiệp của tôi, nhất là khi tôi biết nhiều người tìm cách bôi nhọ tôi rằng tôi sử dụng chất kích thích.

    - Anh cảm thấy thế nào khi nghe tin các đồng đội ở tuyển Anh định đình công để ủng hộ anh trong án phạt đó?
    Không thoải mái. Đó là một cử chỉ đẹp, đừng hiểu lầm tôi, nhưng đó là vấn đề của tôi. Tôi không muốn họ hy sinh điều gì thay mặt cho tôi.

    - Ai là tiền đạo khó đối phó nhất anh từng đối mặt?
    Raul, ở Champions League. Tôi luôn gặp khó khăn trước các cầu thủ tìm cách giữ khoảng cách xa với tôi. Bạn không thể kiểm soát họ, không thể xô đẩy hay vào bóng, hay thậm chí là tiếp cận để kèm họ. Raul luôn tìm cách di chuyển xa các trung vệ và nếu bạn tìm cách tới quá gần, anh ấy sẽ thoát đi chỉ với một cú chạm bóng. Đối phó với Raul đã dạy tôi nhiều điều trên sân. Còn ở Premier League, tôi cho rằng người đó là Dennis Bergkamp. Anh ấy cũng là mẫu tiền đạo mà bạn rất khó tới gần. Anh ấy chơi như một bóng ma lởn vởn xung quanh và có thể không khiến bạn mắc những sai lầm buồn cười, nhưng sẽ trừng phạt đội bóng của bạn không thương tiếc.

    "Chúa nhẫn" là đối thủ đáng gờm nhất với Ferdinand

    - Có đúng là một nhóm CĐV quá khích của Man United đã tập hợp trước cửa nhà anh sau khi các tờ báo khổ nhỏ đăng tin nói anh gặp cựu giám đốc điều hành của Chelsea Peter Kenyon?
    Đúng thế. Tôi đang ở trong nhà một tối mùa hè khi chuông cửa reo, nhưng camera an ninh tối đen nên tôi nghĩ là do gió. Tôi hỏi qua hệ thống báo tin: “Ai thế?” “Rio có nhà không?” “Ai thế?” “Nói anh ta ra đây”. Tôi không biết đó là ai, nhưng không nghĩ là CĐV. Nên tôi đi qua cửa phụ và nắm theo một thanh gỗ lớn, rồi suýt hét lên khi thấy một nhóm đông đúc những người mặc áo trùm đầu và nón kếp, bịt mặt. “Chỉ một giây là mình bị giã nhừ tử, mình không được làm căng”, tôi chỉ kịp nghĩ thế. Rồi một người trong bọn họ nói: “Chúng tôi là CĐV Man United, khôn hồn thì ký gia hạn hợp đồng đi”. Tôi chỉ gặp Kenyon cùng người đại diện của mình có nửa tiếng đồng hồ, chưa nói được gì nhiều. Ai đó đã chụp ảnh và làm ra vẻ chúng tôi đã dàn xếp mọi việc với nhau trong bóng tối. Tôi cố giải thích với họ: “Nếu tôi đi đêm với đội khác, các anh nghĩ xem tôi có dám ra đây không?” Một người hàng xóm của tôi đã gọi cảnh sát và họ rời đi khi nghe tiếng còi hụ.

    - Anh đeo băng đội trưởng Man United trong trận chung kết Champions League ở Moscow năm 2008. Đó có phải là thời khắc đẹp nhất của anh trên sân bóng? Và đâu là khoảnh khắc tồi tệ nhất với anh sau một trận đấu?
    Đó đúng là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất. Tôi từng vào bán kết với Leeds, tứ kết với Man United và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ vô địch. Nên chức vô địch Champions League mang tới rất nhiều cảm xúc. Khi nhìn thấy gia đình và bạn bè, tôi đã không khỏi bật khóc. Còn khoảnh khắc tồi tệ nhất ư? Rất khó lựa chọn… đó là trận bán kết với Everton ở Wembley, trận tứ kết với Portsmouth, trận chung kết Cúp FA với Chelsea, 2 trận chung kết với Barcelona, thua Bayern Munich trên sân nhà… Thua trận luôn là điều tồi tệ.

    Ferdinand cùng các đồng đội ăn mừng chức vô địch Champions League 2008

    - Điều gì tệ hơn: bị tước băng đội trưởng hay bị loại khỏi đội hình dự Euro của ĐT Anh? Và tại sao?
    Bị loại khỏi đội hình dự Euro. Việc bị tước băng đội trưởng gần như là khó tránh khỏi do tôi hiếm khi ra sân trước đó vì chấn thương. Là một cầu thủ, bạn luôn muốn có mặt ở những giải lớn dù cho điều gì xảy ra. Nếu vắng mặt ở đó mà bạn không thấy buồn thì tốt nhất là bạn nên giải nghệ.

    - Anh đã chơi dưới thời Hoddle, Keegan, Sven, McClaren, Capello và Hodgson cho ĐT Anh. Anh thích ai nhất?
    Thực ra, tôi chưa từng chơi dưới thời Hodgson! Hoddle là hay nhất. Ông ấy khiến bạn ra sân mà không hề sợ hãi. Từng có ý kiến muốn đưa ông ấy trở lại ĐT Anh sau Capello, nhưng tôi không hiểu tại sao ông ấy không được giao công việc đó ở FA. Ông ấy là một trong những cầu thủ giỏi nhất mà chúng ta từng có, tư duy tấn công, chơi bóng kiểu châu Âu lục địa, vậy mà không được nhận việc. Tôi thật không hiểu nổi.

    - Anh còn định chơi bóng bao lâu nữa?
    Tôi đã ra sân 35 trận mùa trước, mùa này thì ít hơn, còn 2 năm trước đó thì đúng là tôi không may.

    - Anh có nghĩ bắt tay trước trận đấu là cần thiết, hay chỉ là sự lãng phí thời gian?
    Lãng phí thời gian. Tôi không cho rằng cần bắt tay bắt chân gì trước trận. Sau trận nếu muốn chúng tôi sẽ bắt tay. Đó chỉ là một màn PR kém cỏi.
    Bình luận

    Đón đọc Đặc san EURO 2024 DUY NHẤT TẠI VIỆT NAM.
    Với 116 trang, thiết kế sang trọng, in 4 màu CHẤT LƯỢNG CAO.

    • Tất cả thông tin bạn đọc cần biết về EURO 2024.
    • Những nội dung đặc sắc, bài viết độc quyền của nhà báo thường trú tại châu Âu và các cây viết thể thao hàng đầu ở Việt Nam.
    • ĐẶC BIỆT: Tặng kèm Lịch thi đấu EURO 2024 khổ lớn.
    • Giá: 98.000 đồng.

    ĐẶT MUA NGAY
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội