Bóng Đá Plus trên MXH

Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười (kỳ 21)
14:10 ngày 10/04/2019
Khởi đầu không được nhiều lợi thế như những đồng đội, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, Griezmann đã khiến bản thân tỏa sáng và cả thế giới phải công nhận tài năng của anh.
    Các kỳ trước của tự truyện "Antoine Griezmann: Phía sau nụ cười" đọc TẠI ĐÂY

    CHƯƠNG MƯỜI SÁU: Trong lịch sử của Atletico Madrid (phần 2)

    Trong tâm trí tôi lúc đó, tôi đã là một tân colchonero, biệt danh của các cầu thủ, có nghĩa là “thợ làm nệm”, liên quan đến màu áo truyền thống, đỏ và trắng, trong những nhà máy sản xuất nệm ở Tây Ban Nha. Tôi đã xác nhận rõ mình đã là người của Atletico, CLB này thành lập năm 1903 do các sinh viên xứ Basque của trường Đại học Mỏ Madrid.

    Trên đường trở lại Mâcon, chúng tôi đã phân tích lại sự việc. Tôi và bố vô cùng hạnh phúc. Chúng tôi đã gọi điện cho mẹ tôi. Bà đợi bố con tôi ở nhà với chai rượu champagne để chúc mừng sự kiện này. Erika cũng thế, cô ấy rất vui. 
    Cô ấy biết rằng điều quan trọng nhất với tôi ra đi là để tiếp tục tiến bộ và hoàn thiện bản thân. Và cô ấy sẽ không quá nhớ nhà khi ở gần một trong những người bạn gái thân thiết của cô ấy tại Madrid. Cần phải hy vọng chúng tôi sẽ thích nghi tốt.

    Điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ bắt đầu từ con số 0 hoặc gần như là thế. Atletico đã trồng đủ tiền mặt để giải phóng hợp đồng tại Sociedad của tôi. Tôi vẫn giữ được chiếc áo số 7. Tôi đã nhanh chóng chinh phục được danh hiệu đầu tiên bằng cách hạ gục Real ở trận Siêu Cúp Tây Ban Nha với pha kiến tạo cho Mandzukic ghi bàn. Tôi đã ghi bàn ở Champions League trong trận gặp Olympiakos, rồi một cú đúp ở La Liga tước Cordoua.

    Nhưng mọi thứ không hề tốt như tôi tưởng tượng. Tôi cần phải thích nghi với chiến thuật mới 4-4-2, với khả năng pressing thường xuyên, tự mình phải bó vào giữa khi lối chơi lại lệch phải, tăng tốc khi lối chơi thiên về lệch trái. Tôi cần phải hiểu rằng ở Sociedad, chúng tôi không chơi thế này bao giờ. 


    Điều đáng lo ngại nhất đến với tôi là khi tôi đã ghi bàn và tôi phải ngồi dự bị ở trận tiếp theo. Tôi không hiểu. Tôi nghĩ có gì đó không ổn. Tất nhiên tôi đã cống hiến hết mình, tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ sai lầm nào của mình. HLV không nói. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi El Cholo (biệt danh của Diego Simeone) yêu cầu tôi trong các buổi tập liên tục sút bóng thay vì chuyền.

    Diego Godin đã giúp tôi cảm thấy ổn hơn trong đội. Anh ấy đưa tôi đến tham dự những buổi ăn BBQ mà anh ấy thường xuyên tổ chức cùng các cầu thủ khác. Tôi cùng Erika tới ở một khu phố rất yên bình ở Finta, cách trung tâm huấn luyện của Atletico không xa. Rất nhiều cầu thủ Atletico và Real sinh sống tại đây. Trong số họ có Cristiano Ronaldo, Gareth Bale, Toni Kroos, HLV của tôi… và cả cổ đông chính của CLB nữa. 

    Khoảng 100 căn hộ độc lập ở đây. Khu này cực kỳ an ninh. Chúng tôi đã chọn sống ở đây vì lý do này. Tôi không muốn phải lo lắng cảnh chuyển nhà liên tục và bị trộm cắp. Cần phải bảo vệ thật tốt cho Erika và Mia thì tôi mới chuyên tâm thi đấu.

    Sống ở Finca cho phép cuộc sống cá nhân cũng như sự riêng tư của chúng tôi được bảo vệ. Khi đã về nhà, tôi hiếm khi ra ngoài, trừ phi đi dạo trong công viên cùng chú chó Hooki yêu quý của mình. Đó là một chú chó đực Pháp có đôi tai lớn và cái mõm rất đáng yêu. 

    Tôi là một người đàn ông của gia đình, nhất là từ khi con gái tôi chào đời. Thi thoảng tôi mới tới nhà hàng hoặc rạp chiếu phim. Còn lại tôi ở nhà tận hưởng niềm hạnh phúc, yên bình bên Erika.


    Tôi hạnh phúc trên sân, vui vẻ trong tập luyện. Khi về nhà, tôi cũng vậy. Có những lúc tôi cũng chán ghét. Tôi không theo được cái logic của HLV. Tôi trút bầu tâm sự với Erika: “Anh không hiểu. Ông ta không hài lòng về anh trong khi mà anh đã cố gắng làm những điều tốt nhất”.

    Ngày 1/10/2014 là một ví dụ điển hình. Chúng tôi đón tiếp Juventus tại sân Vicente-Calderon, một trận đấu vòng bảng Champions League. Trong cả tuần, tôi tập luyện cùng đội đá chính. Trước trận đấu 1 ngày, Diego Simeone vẫn không tiết lộ danh sách đội hình xuất phát… 

    Sáng hôm sau, trong buổi xem băng ghi hình, đội hình xuất phát trận gặp Juventus cũng không được thông báo. Khi chúng tôi đến phòng thay đồ, tôi nhận thấy trực giác của mình rất tốt. Trước tiếng còi khai cuộc, tôi đã nói chuyện vài từ với hai cầu thủ người Pháp của Juventus, Paul Pogba và “Tonton Pat’”, Patrice Evra.

    Tôi rất cởi mở về tình cảnh của mình với cả hai: “Thật khó khăn, bởi cả tuần rồi tớ đã luyện tập cùng đội hình chính”. Họ khích lệ tinh thần tôi: “Mạnh lẽ lên! Đừng có lo lắng, cậu có đủ tố chất để chinh phục một vị trí chính thức”.

    Trận đấu ấy, tôi được tung vào sân ở phút 53. Đó cũng là quyết định của Diego Simeone. Khi còn là cầu thủ, ông ấy là một tiền vệ phòng ngự toàn năng, từng khoác áo ĐT Argentina 106 trận. Tôi sợ ông ấy từ World Cup 1998, một trong 3 nhân vật đã khiến thần tượng của tôi là David Beckham bị đuổi khỏi sân. Ông ấy từng giành được các danh hiệu với Inter và Lazio. 


    Trở thành HLV lúc 36 tuổi, đầu tiên ông ấy hành nghề ở quê nhà Argentina, rồi tới năm 2011 được bổ nhiệm dẫn dắt Atletico, đội bóng trong tim khi từng giành cú đúp vô địch la Liga và Cúp Nhà vua năm 1996. Đó là một người đam mê công việc, say nghề. 

    Nhưng ngay cả khi chúng tôi thường xuyên gặp nhau, ông ấy cũng không nói chuyện với tôi quá nhiều. Và chưa bao giờ tôi đòi hỏi ông ấy giải thích điều gì; Eric Olhats dạy tôi cách không than phiền. Vì vậy tôi vâng lời, tôi yên vị trên băng ghế dự bị khi HLV đặt tôi ngồi ở đấy, sẵn sàng vào sân để tạo nên khác biệt.

    Tôi không quen với việc phải ngồi dự bị. Tôi cần phải hiểu thế giới mới này, nhà ĐKVĐ này, công chúng sôi sục này. Rõ ràng mọi thứ khác hẳn với tại Sociedad. Chắc chắn tôi biết điều đó, nhưng tôi không đủ kiên nhẫn để chờ đợi được chứng minh những phẩm chất của mình.

    Tôi đã có cơ hội ngày 21/12/2014 tại Bilbao, khi Mario Mandzukic bị treo giò, và tôi đã không bỏ lỡ nó. Đó là vòng 16 La Liga, 46500 khán giả sân San Mames cuồng nhiệt cổ vũ đội chủ nhà. Tôi tắm mình trong bầu không khí cuồng nhiệt ấy. Các phút 46, 73 và 81: Tôi ghi bàn. 

    Đây là trận đấu then chốt. Vài tuần trước đó, ở trận gặp Celta Vigo, khi HLV rút tôi ra sân ít phút sau giờ nghỉ, tôi đã có cảm giác khán giả la ó như thế không đồng tình với quyết định của Diego Simeone. Điều đó càng giúp tôi tin tưởng rằng mình đã đi đúng hướng. 

    Nhưng bước ngoặt thực sự là tại Bilbao. Tôi không thường xuyên lập hat-trick; tôi nhớ mình chỉ lập được một cú hat-trick trong màu áo Sociedad. Tại sao buổi chiều hôm đó lại đặc biệt thế? Tôi không biết. 

    Tôi không hề thay đổi lối chơi cũng như thái độ thi đấu trên sân, nhưng tôi vẫn thành công ngoài mong đợi. Tôi chưa bao giờ rời đội… Lần đầu tiên có cảm giác nổi da gà của một cầu thủ đá chính, của một người quan trọng cho đội.
    3 bàn thắng này bằng với đúng số pha lập công của tôi ở 15 trận trước đó tại giải VĐQG, đã có tác động đến một ngày trước kỳ nghỉ. Trước khi ra đi, HLV thể lực, Oscar Ortega, đã yêu cầu tôi phải chú ý đến mọi thứ trong các ngày lễ và kiểm soát cân nặng (không được để tăng cân quá). Thông điệp này cũng đồng nghĩa với việc “cậu vừa chiếm được suất đá chính, đừng đánh mất nó”.


    Tôi bắt đầu ăn uống theo chế độ mà HLV trưởng yêu cầu, để trở thành một sát thủ phía trước, để tăng cường sức mạnh thể lực, đặc biệt cho khả năng phòng ngự. Tại Sociedad, tôi không phải làm những yêu cầu này nhiều…

    Công việc của Ortega đang thu lại một kết quả tuyệt vời. Chúng tôi gọi ông là “Giáo sư” và ông là một trong những bí kíp thành công của Atletico. Người đàn ông Uruguay này đã đồng hành cùng Diego Simeone từ khi ông bắt đầu sự nghiệp cầm quân.

    Nhờ Ortega mà đội hình Atletico rất hiếm khi có cầu thủ chấn thương. Nền thể lực của chúng tôi thật tuyệt vời. Trước mỗi trận đấu, ông ấy cùng chúng tôi làm nóng 10-15 phút để tranh căng cơ. Ông ấy luôn chăm sóc chúng tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. 

    Việc chuẩn bị thể lực trước mùa giải của Ortega mới thực sự khủng. Nó được thực hiện 45 phút từ Madrid đến Los Angeles de San Rafael trong vòng 2 tuần. Ngay từ ngày đầu tiên hội quân, chúng tôi đã chạy sâu, leo đồi trên sân golf.

    Tôi đã thấy các cầu thủ trẻ nôn mửa trong suốt hành trình. Nhưng, nhờ những nỗ lực không mệt mỏi ấy, chúng tôi có nền thể lực sung mãn trong cả mùa, đủ sức gây sức ép lên phía trước cũng như ở phía sau trong suốt 90 phút mỗi trận.

    Khi tôi đến, tôi bắt đầu sau những người khác vì tôi có thêm một vài ngày nghỉ sau World Cup 2014. Và tôi đã nhanh chóng cảm thấy rằng mình chưa đạt được thể lực tốt. Ortega yêu cầu tôi chạy nhiều, những điều mà trước kia ở Real tôi không thường xuyên phải làm.

    Chẳng có gì là tình cờ hết và nhờ đó mà lớp mỡ của các cầu thủ tiêu dần mỗi sáng. Từ khi tôi đến Atletico, tôi không bao giờ bị dư cân, lúc nào cũng 72kg.
    Minh Hạnh (lược dịch) • 14:10 ngày 10/04/2019

    Bài viết hay? Ấn để tương tác

    Bình luận
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Đăng nhập
    hoặc

    Email:

    Mật khẩu:

    Quên mật khẩu?


    Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay