Đấy chỉ là một trong nhiều chi tiết cho thấy Chelsea bây giờ quá mới. Khác hẳn Chelsea lúc Roman Abramovich tiếp quản đội bóng đã đành, nhưng cũng khác xa so với thời điểm vinh quang tột đỉnh cách đây 3 năm, và khác luôn so với Chelsea ngay trong mùa trước.
Frank Lampard, Ashely Cole, Juan Mata, David Luiz, Fernando Torres! Đấy đều là những cái tên đáng được xếp vào hàng ngũ siêu sao, biểu tượng, trụ cột, theo góc nhìn này hoặc khía cạnh kia. Và đấy đều là các cầu thủ mà Chelsea mạnh dạn chia tay.
Không chỉ bán Juan Mata, vốn là cầu thủ xuất sắc nhất Chelsea trong 2 mùa liên tiếp trước đó, HLV Jose Mourinho còn chấp nhận bán ngôi sao này cho kình địch M.U. Khi đẩy Torres sang AC Milan, Chelsea chấp nhận bỏ luôn ngôi sao đắt giá nhất mà họ từng mua. Còn khi Chelsea bán David Luiz cho Paris SG, đấy là hậu vệ đắt giá nhất trong lịch sử bóng đá.
Phải để hướng đến những mục tiêu to tát, Chelsea và Mourinho mới có những hành động quyết đoán như vậy. Còn mục tiêu nào khác hơn là sự thống trị Premier League trong cả một giai đoạn dài, là sự thiết lập cả một “vương triều” trên sân cỏ Anh, như “vương triều M.U” mà Premier League từng có?
Phân tích để thấy Cesc Fabregas trở thành nhân vật trung tâm làm nên lối chơi cho Chelsea mùa này là điều không khó (mà thực ra, ai cũng đã thấy quá rõ). Tương tự là hiệu quả ghi bàn của Diego Costa, là sự chắc chắn của một khung thành có đến 2 thủ môn giỏi như nhau...
Đáng nói ở chỗ, tất cả đều là nét mới quan trọng so với Chelsea mùa trước, Chelsea vô địch Champions League, hoặc Chelsea ở thời điểm Abramovich vừa xuất hiện. Chỉ có Chelsea mùa này là một đội bóng thật sự ổn định cả về nhân sự lẫn lối chơi. Chỉ có Chelsea mùa này bao gồm cả nét trẻ trung lẫn uy lực và cho hướng đến tương lai một cách rõ ràng.
Đấy mới là hình ảnh tổng quát đáng chú ý nhất. Kể cả chuyện Chelsea bây giờ làm ăn có lãi, chuyển nhượng một cách hiệu quả, hoặc chăm chút củng cố truyền thống, thì tất cả cũng đều hướng tới mục tiêu thống trị quê hương bóng đá. Sẽ có hẳn một “kỷ nguyên Chelsea” ở Premier League?