Bóng Đá Plus trên MXH

Tự truyện "sự thật không tranh cãi' của Mike Tyson: Nhiễm tính cuồng dại từ mối tình kinh khủng của mẹ (Kỳ 3)
Trần Minh • 05:55 ngày 16/12/2013
Tôi cuồng dại trên giường, bệnh hoạn trong những mối tình. Bạn đã nghe nhiều rồi phải không? Bây giờ thì bạn đã biết lý do rồi đó.
    Suốt thời thơ ấu tôi quấn quít bên chị Denise. Chị lớn hơn tôi 2 tuổi và rất được hàng xóm yêu mến. Chị Denise sẽ là người bạn tốt nhất mà bạn có thể tìm thấy và là kẻ thù cuối cùng mà bạn trông đợi. Chúng tôi cùng làm bánh bùn, xem đấu vật, phim võ thuật và đi mua đồ cùng mẹ. Đấy là những ngày thật sự vui vẻ, cho đến khi cuộc sống của gia đình đảo lộn bởi cơn suy thoái kinh tế.

    RƠI XUỐNG TẬN CÙNG KHỐN KHÓ
    Mẹ tôi mất việc và cả nhà bị đuổi khỏi căn hộ ở Bed-Stuy. Họ đến và dọn sạch đồ đạc của chúng tôi ra đường. Trong lúc mẹ đi tìm một chỗ có thể trú ngụ thì 3 đứa con nhỏ của bà ngồi bên vệ đường để canh đồ. Bọn trẻ trong xóm chạy ra hỏi: “Mike, sao đồ trong nhà mang ra đường hết vậy?”. Tôi ngây thơ trả lời: “Bọn tao sẽ dời đi nơi khác”. Sau nhiều giờ đồng hồ chờ đợi, một số hàng xóm thương tình cho 3 anh em ít đồ ăn.

    Chúng tôi dời lên Brownswille, một địa ngục thật sự nếu so với chỗ cũ. Bạn có thể nhận ra sự khác biệt gần như ngay lập tức. Cư dân ở đây hung hãn và ồn ào hơn. Mẹ tôi không còn dám kết bạn với hàng xóm, anh chị em tôi cũng thế. Mọi thứ đều ngột ngạt, không có lấy một phút giây yên tĩnh. Tiếng còi hụ của cảnh sát, tiếng xe cứu thương đang mang ai đó vào bệnh viện, tiếng súng nổ triền miên, những vết dao đâm, những khung cửa vỡ.

    Một ngày nọ tôi và anh trai thậm chí còn bị cướp ngay trong căn hộ của mình. Bọn tôi thường xuyên chứng kiến những màn đọ súng. Khi xem một phim cũ của Edward G. Robinson, chúng tôi đã nói với nhau: “Chà, y hệt như ngoài đời nhỉ”.



    Khu tôi sống là một ổ tệ nạn, luật pháp dường như đã bỏ quên nơi này. Những câu chửi thề còn nhiều hơn những lời chào. Đấy là môi trường hoàn toàn khác so với những năm tôi đã từng biết trước đó. Một gã còn kéo tôi vào một tòa nhà hoang và định giở trò đồi bại. Chưa bao giờ tôi cảm thấy an toàn khi đi trên đường. Rồi dần dần, chúng tôi cũng không còn cảm thấy an toàn ngay tại căn hộ của mình.

    Mẹ tôi không còn đánh bạc nữa, thay vào đó bà uống rượu như điên. Bà buồn rầu, chán nản vì không tài nào kiếm nổi một công việc. Tôi không bao giờ quên nổi những giờ đồng hồ xếp hàng dài để nhận suất ăn trợ cấp. Có khi đến phiên mình thì hết đồ ăn rồi, cánh cổng đóng lại phũ phàng, cứ như trong phim vậy.

    Rồi chúng tôi cũng bị tống ra khỏi căn hộ của mình. Thỉnh thoảng mẹ tôi lại xin để được ở nhờ vài ngày, nhà bạn hoặc nhà bồ, nhưng cứ mỗi lần phải dời đi, chúng tôi đều chứng kiến nơi ở của mình từ tệ hại trở nên vô cùng tệ hại. Cuối cùng, bốn mẹ con phải dọn vào những căn nhà bỏ hoang để lay lắt, không biết khi nào thì mình sẽ bị đuổi đi. Không lò sưởi, không nước, họa may có tí điện. Mùa Đông đến, 4 mẹ con phải ôm lấy nhau mà ngủ để chống cái lạnh.

    Mẹ tôi đã phải làm mọi cách để giữ cho mái nhà vẫn ở trên đầu các con. Vâng, mọi thứ nghĩa là bao gồm cả việc ngủ lang với những gã mà mẹ chả biết là ai, để có ít tiền, để xin xỏ ân huệ. Mẹ không muốn quăng chúng tôi vào khu của những người vô gia cư, thế là chúng tôi cứ phải di chuyển từ căn nhà hoang này đến căn nhà khác.

    Bi kịch, nhưng biết làm sao đây? Tôi chỉ biết căm ghét bản thân những năm ấy vì thấy mình thật vô dụng. Nhưng cũng trong những năm ấy, tôi học được một điều từ mẹ mình: không có gì người ta không dám làm để sống sót.

    CUỘC TÌNH BỆNH HOẠN CỦA MẸ
    Thuở nhỏ tôi quấn lấy mẹ như sam. Tôi ngủ với mẹ đến khi đã 15 tuổi. Thậm chí có khi tôi ngủ cùng với mẹ và... bạn trai của mẹ.


    Mike Tyson thừa hưởng sự bạo lực và bệnh hoạn trong tình dục từ bà mẹ bất đắc chí của mình

    Họ cứ “làm việc riêng” vì cứ ngỡ là tôi ngủ rồi. Trong đám bồ bịch lẫn không bồ bịch đã ngủ với mẹ, tôi nhớ nhất là gã Eddie Gillison. Họ có một cuộc tình kinh khủng và việc phải chứng kiến nó đã ảnh hưởng lớn đến những mối tình của tôi sau này. Họ uống rượu, đập nhau, làm tình, chia tay rồi lại uống rượu, làm tình, đập nhau dữ dội hơn trước. Họ thật sự yêu nhau, dù đấy là một tình yêu bệnh hoạn.

    Eddie là người Nam Carolina, không cao, nhưng người chắc nịch. Vì học hành không tới đâu nên đến khi anh và chị tôi vào lớp 4 thì gã không thể giúp họ giải bài tập về nhà được nữa. Eddie là một kẻ có tính gia trưởng, nhưng mẹ tôi cũng có tính ấy, vì thế họ cãi vã và đánh nhau suốt ngày.

    Có khi quy mô đánh nhau mở rộng ra... cả nhà. Tôi nhảy vào che cho mẹ và ăn trọn một cú vào bụng. Không thể tin nổi là gã chơi nặng với một đứa trẻ như tôi. Vì thế sau này khi đã trưởng thành, tôi không bao giờ động tay chân vào các con mình. Tôi không muốn chúng nghĩ mình có một người bố quái vật. Nhưng hồi đó thì gã cứ rảnh tay là đánh, ai mà quan tâm một thằng khố rách áo ôm nện thằng con ghẻ da đen của nó chứ. Ngày nay làm vậy là giết người, là phải bóc lịch.

    Eddie và mẹ tôi đánh nhau vì đủ mọi lý do: ghen tuông, tiền bạc và quyền kiểm soát. Eddie-đánh-con-nít tất nhiên không phải là thiên thần rồi. Đôi khi mẹ tôi rủ mấy chị bạn về nhà chơi, uống rượu. Gã đợi mẹ ngủ say hoặc đi ra ngoài thì phịch luôn đám bạn. Rồi lại đánh nhau, làm hòa, làm tình..., một vòng quay không có hồi kết.

    Khi tôi 7 tuổi, Eddie tộng mạnh đến mức gãy luôn cả cái răng vàng của mẹ. Mày chơi bà thì bà cho mày biết. Mẹ bảo cả đám tạm thời nấp đi để mẹ “nói chuyện” với Eddie của mẹ. Mẹ nấu một nồi nước sôi và bưng ra, hơi giật mình khi thấy tôi vẫn đang ngồi coi đấu vật, nhưng lỡ rồi nên vẫn dội từ trên đầu Eddie dội xuống, tôi ở gần, hưởng sái nên bỏng chút ít.

    Eddie la hét và chạy ra khỏi nhà. Tôi cũng bắt chước la hét chạy theo. Gã quay lại: “Trời, con chó cái nó cũng luộc con luôn à?”. Tôi vô tư nhái theo: “Dạ, con chó cái nó luộc con luôn đó dượng”. Sau khi tưới nước nóng thì lòng mẹ... nguội lại. Bà mang Eddie vào nhà, cùng chúng tôi cắt hết quần áo ra để nhìn thấy mặt, cổ và 2 tay gã đầy những vết phồng vì phỏng, mấy chỗ khác thì da sần lên như kỳ đà. Chị tôi lấy lửa nung kim rồi lấy kim ấy đâm vào những vết phồng cho nó vỡ ra. Cả 2 chị em đều khóc.

    Tại sao mẹ có thể làm vậy với bạn trai của mình cơ chứ? Đấy là lúc tôi biết mẹ mình không phải là Mẹ Theresa. Còn Eddie, sau khi bị mẹ tôi luộc thì đi ra ngoài mua về cho mẹ ít rượu rồi cũng uống, cứ như là để thưởng công cho việc mẹ làm vậy. Tôi cuồng dại trên giường, bệnh hoạn trong những mối tình. Bạn đã nghe nhiều rồi phải không? Bây giờ thì bạn đã biết lý do rồi đó.

    (Còn nữa)

    Vào mùa Hè, chúng tôi thường đến lấy những bữa sáng và bữa ăn trưa miễn phí. Tôi nói với họ: “Cháu có 9 anh chị em lận, cho cháu thêm ít đồ ăn nhé”. Tôi mang đồ ăn về nhà, hãnh diện như lính vừa được huân chương. Rồi tôi mời bọn trẻ xung quanh về ăn cùng, “Tụi bây có gì ăn chưa? Đói không? Bọn tao có đồ ăn”. Rồi tôi mang ra phân phát, cứ như là đã bỏ tiền để mua chúng vậy. 

    Bình luận

    Đón đọc Đặc san EURO 2024 DUY NHẤT TẠI VIỆT NAM.
    Với 116 trang, thiết kế sang trọng, in 4 màu CHẤT LƯỢNG CAO.

    • Tất cả thông tin bạn đọc cần biết về EURO 2024.
    • Những nội dung đặc sắc, bài viết độc quyền của nhà báo thường trú tại châu Âu và các cây viết thể thao hàng đầu ở Việt Nam.
    • ĐẶC BIỆT: Tặng kèm Lịch thi đấu EURO 2024 khổ lớn.
    • Giá: 98.000 đồng.

    ĐẶT MUA NGAY
    Thông tin Toà soạn
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Tổng biên tập:
    Nguyễn Tùng Điển
    Phó Tổng biên tập:
    Thạc Thị Thanh Thảo Nguyễn Hà Thanh Nguyễn Trung Kiên Vũ Khắc Sơn
    Địa chỉ:
    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội
    Tel:
    (84.24) 3554 1188 - (84.24) 3554 1199
    Fax:
    (84.24) 3553 9898
    Email:
    Thông tin Liên hệ
    Tạp chí Điện tử Bóng Đá
    Hotline:
    0903 203 412
    Email:

    Địa chỉ liên hệ:

    Tầng 6 tòa nhà Licogi 13
    Số 164 đường Khuất Duy Tiến, quận Thanh Xuân, Hà Nội