Nhưng đội tuyển Anh không nên vì thế mà phải cảm thấy xấu hổ, khi mà cả Đức và Tây Ban Nha, hai ứng cử viên vô địch hàng đầu đều thắng nhờ may mắn.
Pedro, người ghi bàn ấn định chiến thắng của Tây Ban Nha trước Italia nói: “Bàn thắng của tôi là may mắn”. Philipp Lahm, đội trưởng đội tuyển Đức nói: “Khán giả đã trả nhiều tiền để đến xem bóng đá và họ có quyền la ó. Chúng tôi đã thắng một cách may mắn”. Đức thắng Chile bằng bàn duy nhất của Mario Goetze trong một ngày mà Mesut Oezil bị la ó dữ dội trên sân. May mắn, may mắn và may mắn.
Mesut Oezil sa sút trong cả màu áo CLB lẫn ĐTQG
CĐV Man United và CĐV các đối thủ của họ sẽ chia sẻ khúc mắc này: không chỉ có dư luận, mà rất nhiều HLV khác ở Anh nghĩ rằng M.U quá Đỏ (theo ngôn ngữ dân gian, gọi là “Rùa tai đỏ”?). Trong sự nghiệp của mình, HLV Alex Ferguson cũng đã hơn một lần thẳng thắn thừa nhận rằng đội nhà may mắn sau chiến thắng này, chiếc cúp nọ. Nhưng rồi khi bị Roberto Mancini dèm pha, ông bực tức: “Vâng, chúng tôi phải may mắn lắm thì mới ở trên đỉnh cao được 25 năm”.
Trong lịch sử World Cup đã có rất nhiều chiến thắng được quyết định nhờ may mắn. Tiêu biểu nhất, đến bây giờ người ta cũng không biết là bàn thắng đã mang lại chức vô địch World Cup 1966 cho đội tuyển Anh... đã được ghi hay chưa. Không ai biết bóng đã lăn qua vạch vôi chưa vì thời đó chẳng có camera quay chậm lẫn Hawk-Eye. Người Anh biết rằng họ may mắn: đến bây giờ họ vẫn đến mộ của vị trọng tài biên năm nào mỗi lần ghé qua Azerbaijan quê hương ông để đặt hoa.
Và biết đâu nếu may mắn theo chân Anh, Đức hoặc Tây Ban Nha đến Brazil thì World Cup lại có một chức vô địch khác được quyết định bằng may mắn?
Trước khi bàn tiếp về “may mắn”, hãy cùng xem một bức ảnh nổi tiếng. Nó được xem là một trong những bức ảnh nổi tiếng nhất lịch sử bóng đá vì chiều sâu ý nghĩa.
Thành viên ĐT Italia vô địch World Cup 1982
Trong ảnh, các thành viên của đội tuyển Italia vô địch World Cup 1982 đang trên đường về nhà. Trong đó có đội trưởng Dino Zoff và HLV Enzo Bearzot. Họ đang chơi bài, và chiếc cúp vinh quang, đỉnh cao của danh vọng được đặt trên bàn. Nhưng bức ảnh thú vị, vì không một ai quan tâm đến cái cúp, họ rất tập trung vào việc đánh bài. Chiếc cúp vàng lạc lõng trong khuôn hình.
Câu chuyện ở đây là thế: chiến thắng chỉ có ý nghĩa nhất vào thời điểm đạt được nó; còn sau đó, thì người ta phải sống tiếp, thi đấu tiếp, vươn lên tiếp như một người bình thường chứ không hề trở thành thần thánh. Ai đã trải qua vinh quang đều hiểu cảm giác này, họ sẽ về mặt đất rất nhanh.
May mắn có thể mang đến cho anh chiến thắng. Nhưng việc đương đầu với chiến thắng, tiếp tục duy trì nó mới là khó, chứ chiến thắng không phải quan trọng nhất. Sir Alex Ferguson đã hoàn toàn đúng khi nhắc đến quãng thời gian “25 năm”. Người ta phải có nền tảng như thế nào, trình độ ra sao thì việc “ăn may” mới có ý nghĩa.
Marseille, Đan Mạch, Hy Lạp, những nhà cựu vô địch châu Âu bây giờ xuất hiện trên sân khấu rất nhạt nhòa. May mắn làm nên danh hiệu, chứ không làm nên tầm vóc của họ.
Không có vấn đề gì với ăn may hết; vấn đề luôn là sau khi “ăn may” thì người ta sẽ làm được gì với nó.