Hãy lấy ví dụ Alexis Sanchez và Mario Balotelli, cả hai đều tới Premier League mùa hè năm ngoái. Arsenal đưa Sanchez về từ Barcelona với giá 33,5 triệu bảng, và Liverpool chi ra 16 triệu bảng để có Balotelli từ AC Milan.
Dựa trên các con số thuần túy đó, dễ nghĩ rằng Sanchez là khoản đầu tư đắt hơn nhiều. Nhưng xem xét kỹ hơn, Sanchez thực ra khiến Arsenal tiêu tốn 14,5 triệu bảng mỗi năm, còn với Balotelli, Liverpool phải chi khoảng 12,1 triệu bảng mỗi năm, do thời hạn hợp đồng của họ, tức là sự khác biệt không còn quá lớn nữa.
Sanchez gây ấn tượng mạnh ở Arsenal
Thêm vào đó, các đội còn phải ghi nhận bút toán với lương cho cầu thủ và các khoản phí cho người môi giới. Trong khi Premier League công khai tổng số tiền mỗi đội chi cho môi giới cầu thủ mỗi mùa, chi tiết các khoản tiền đó không rõ ràng. Rất khó để biết Fernando Felicevich (người đại diện của Sanchez) hay Mino Raiola (Balotelli) nhận chính xác bao nhiêu tiền cho các thương vụ hồi mùa hè.
Theo một ước tính từ UEFA, phí môi giới trung bình tương đương với 12,6% phí chuyển nhượng. Trong vụ Sanchez, Arsenal trả Barcelona 33,5 triệu bảng. Sanchez ký một hợp đồng 5 năm với mức lương 150.000 bảng mỗi tuần. Phí chuyển nhượng được khấu hao thành các khoản 6,7 triệu bảng từng năm một, và lương hàng năm là 7,8 triệu bảng, khiến tổng chi phí Arsenal bỏ ra cho Sanchez mỗi năm (không kể phí môi giới) là 14,5 triệu bảng.
Balotelli gây thất vọng kể từ khi gia nhập Liverpool
Với CLB bán cầu thủ, tính toán của họ khác. Trong khi bên mua khấu hao phí chuyển nhượng theo hợp đồng với cầu thủ, bên bán bút toán toàn bộ khoản phí vào bên có trong bảng cân đối kế toán của họ năm tài chính đó. Tuy nhiên, bên bán cũng phải trừ đi phần khấu hao còn lại từ khoản phí chuyển nhượng họ bỏ ra để mua về cầu thủ mà họ vừa bán.
Lấy ví dụ Angel Di Maria. Anh được Real Madrid mua về từ Benfica với giá 28,5 triệu bảng mùa hè 2010. Anh ký hợp đồng 5 năm với CLB TBN, nên “khấu hao” của anh mỗi năm là 5,7 triệu bảng. Khi Di Maria ký gia hạn 2 năm sau đó, anh còn lại 17,1 triệu bảng “giá trị sổ sách”, do Real coi như đã dùng “tài sản Di Maria” được 2 năm và mức phí cho 2 năm đó đã được khấu hao. Nhưng khi một cầu thủ gia hạn hợp đồng, phần giá trị sổ sách còn lại sẽ phải được khấu hao lại cho hợp đồng mới. Trong trường hợp này, Di Maria, sau 2 năm ở Real, ký một hợp đồng mới với thời hạn 6 năm, tức là giá trị khấu hao mỗi năm của anh chỉ còn là 2,85 triệu bảng/năm (giá trị sổ sách còn lại 17,1 triệu bảng chia cho 6 năm).
Real kiếm được khá nhiều tiền khi bán Di Maria cho M.U
Ví dụ trên cho thấy việc gia hạn hợp đồng với một cầu thủ có thể giúp các CLB giảm chi phí kế toán cho cầu thủ đó, ngay cả khi họ tăng lương cho anh ta.
Nếu Manchester United gia hạn hợp đồng với Juan Mata thêm 5 năm vào cuối mùa này chẳng hạn, giá trị khấu hao của anh sẽ giảm từ khoảng 8,25 triệu bảng xuống chỉ còn 5 triệu bảng, tức là Man United có thể tăng lương cho Mata thêm 25.000 bảng mỗi tuần mà vẫn tiết kiệm được khoảng 2 triệu bảng/năm tổng chi phí cho cầu thủ này.
Vì thế, nếu một CLB xác định một cầu thủ phù hợp với các kế hoạch dài hạn của họ, gia hạn hợp đồng sẽ là điều có lợi cho tất cả.