Đội bóng đất Thủ đã chạy một mạch lên đỉnh V-League. Có cảm giác, những trở ngại trên hành trình của họ quá nhỏ. Hay nói đúng hơn, B.BD mạnh đến mức, những khó khăn từ đối thủ, từ chính bản thân họ chẳng đủ làm chệch hướng hành trình lên đỉnh V-League của họ. Và, khi đã ngự ở ngôi vị cao nhất, B.BD có cảm giác đơn côi bởi họ đã tạo ra khoảng cách quá dài với các đối thủ xếp sau.
Cuộc đua đến ngôi vô địch V-League giờ có cảm giác là chuyện riêng của B.BD. Một khi HN.T&T tự làm giảm cơ hội bằng phong độ không tốt giai đoạn 1 thì B.BD đã mất đi đối trọng lớn nhất. Nhưng, ngay cả khi các đối thủ có phong độ tốt nhất thì người ta vẫn thấy ưu thế tuyệt đối của B.BD. Đó là ưu thế về nhân lực, tài chính và sự chịu chơi của lãnh đạo đội bóng.
Ai cũng nói B.BD quá mạnh. Nhưng, để có được sự mạnh mẽ ấy, ban lãnh đạo đội bóng đất Thủ đã phải trả giá rất nhiều. Họ trả bằng tiền bạc với chi phí cao như núi thông qua thị trường cầu thủ. Họ trả giá bằng niềm tin khi nhiều lần chứng kiến đội bóng con cưng ngã ngựa. Vấn đề quan trọng nhất là trong mọi hoàn cảnh, những người làm bóng đá ở đất Thủ không dừng lại. Thậm chí, sau mỗi lần thất bại, họ lại mạnh mẽ hơn về ý chí và quyết tâm đầu tư mạnh mẽ hơn cho đội bóng.
V-League đang chứng kiến quyền lực tuyệt đối của B.BD. Một sự tuyệt đối rất có cơ sở và phản ánh chân lý trong bóng đá, đó là chiến thắng thuộc về kẻ mạnh. Nhưng, thông qua hình ảnh về một B.BD cô đơn trên đỉnh của V-League, người ta lại thấy một công thức để thành công, đó là không bao giờ được nản chí và bóng đá là cuộc chơi của những người có tiền, thậm chí là rất nhiều tiền.