Có một điều mà đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy canh cánh và đôi chút tự ái khi nghe những lời nhận xét về bóng đá Việt Nam. Nhiều người nói rằng, “tôi chán, tôi thất vọng, tôi không quan tâm bóng đá nội”. Đúng là nhiều năm qua, bóng đá Việt Nam vẫn chưa thỏa mãn được tham vọng lớn của người hâm mộ. Đúng là bóng đá “nội” còn lắm những chuyện ì xèo và chẳng thể so sánh với bóng đá ngoại về độ lôi cuốn, hấp dẫn. Nhưng, tôi luôn có niềm tin mãnh liệt rằng, bóng đá Việt Nam cũng có cái hay riêng của nó. Ở đó, chúng ta luôn nuôi khát vọng lớn. Ở đó, chúng ta nhận thấy mọi thứ đều thân thuộc. Và cũng ở đó, chúng ta thăng hoa, hoặc khổ đau sau mỗi chiến thắng, hay thất bại.
Hôm qua, rất nhiều bạn đọc đã gọi điện đến báo Bóng đá để hỏi thông tin về lịch truyền hình trực tiếp trận đấu của U19 Việt Nam. Đâu đâu người ta cũng nói về trận đấu của U19 Việt Nam, về lối đá thêu hoa dệt gấm và về tấm vé đến VCK giải U19 châu Á. Nên nhớ rằng, bóng đá trẻ Việt Nam từng nhiều lần giành vé đến VCK giải đấu châu lục, nhưng, tạo ra sức lan tỏa mạnh mẽ như hiện nay thì chưa bao giờ.
Nhắc những điều trên để thấy rằng, U19 Việt Nam đang mang đến những tín hiệu vô cùng tích cực cho bóng đá nước nhà. NHM lại được sống trong hy vọng về một lứa cầu thủ đầy tiềm năng. Nhưng, ở một góc độ khác, người viết cho rằng, thành công lớn nhất mà đội bóng trẻ này mang lại, đó chính là việc khẳng định chân giá trị của bóng đá nội. Rằng, bóng đá Việt Nam không phải là món hàng ế. Vấn đề ở chỗ, chúng ta có đủ dũng cảm, hoài bão và phương pháp để nâng tầm nền bóng đá quốc nội hay không?