Có một thời, các đội bóng mải miết chạy theo thành tích, chấp nhận sự phát triển nóng thông qua đòn bẩy về tài chính trên thị trường chuyển nhượng khiến cho nền bóng đá đối diện với nhiều nguy cơ. Đầu tiên là việc các đội bóng mất cân bằng về tài chính. Tiếp đó là chuyện, công tác đào tạo trẻ bị buông lỏng. Đáng nói hơn, sân chơi V.League trở nên xa vời với các cầu thủ trẻ và tiền đạo nội khi mà đội bóng dành ưu tiên tuyệt đối cho những cầu thủ sao số, ngoại binh. Hệ quả là đội tuyển quốc gia luôn ở tình trạng khan hiếm nhân tài.
Bây giờ thì khác. Khi luật chơi mới được ban hành theo hướng hạn chế ngoại binh thì các đội bóng buộc phải tự điều chỉnh. Họ phải hướng đến những giá trị cốt lõi, đó là đào tạo để tự cân đối về lực lượng. Họ phải trọng dụng cầu thủ trẻ, dành suất cho nội binh ở tuyến trên. Và thế mới có chuyện, sau 20 vòng đấu tại V.League, người ta thấy, các cầu thủ trẻ như trăm hoa đua nở và tiền đạo nội thì mặc sức ghi bàn.
Có thể, việc giảm số ngoại binh sẽ khiến sân chơi bớt đi sự kịch tính. Bởi, nói một cách công bằng, vẫn còn khoảng cách về trình độ giữa cầu thủ ngoại và cầu thủ nội. Hơn thế nữa, để mua một cầu thủ ngoại giỏi dễ hơn đào tạo ra một chân sút nội toàn tài. Nhưng, bóng đá không thể thấy dễ thì làm và sự sống động một cách tạm bợ không thể giúp nền bóng đá phát triển một cách bền vững.
Giảm cầu thủ ngoại là cách mà các nhà quản lý vạch ra con đường để nền bóng đá phải đi. Cái đích của con đường ấy là sự phát triển hài hòa, ổn định và cân bằng được quyền lợi của đội bóng và nguồn cung về nhân lực cho các ĐTQG.