Bạn đồng nghiệp của tôi, BLV Quốc Khánh nói lạc giọng trên sóng: “Thật tuyệt vời. Đây là thời khắc lịch sử. Chưa bao giờ người ta quan tâm bắn súng nhiều đến thế. Chưa bao giờ người ta thông tỏ thể lệ bắn súng đến vậy”.
Hiện tượng Hoàng Xuân Vinh tại Thế vận hội 2016 đã mang đến cảm hứng đặc biệt cho dư luận xã hội. Ngay cả những người vốn trước nay không thông tỏ thể thao thì cũng phải đặt câu hỏi: Hoàng Xuân Vinh hôm nay có thi đấu không? Rồi, Hoàng Xuân Vinh có thể giành vàng nữa không? Có người còn đi xa hơn nữa khi đặt câu hỏi: Chúng ta sẽ dành phần thưởng nào cho con người kiệt xuất này.
Chưa bao giờ người ta nói nhiều đến Olympic như lúc này. Cảm giác chung là hồi hộp, thăng hoa và tự hào về những gì các VĐV mà đặc biệt là xạ thủ Hoàng Xuân Vinh đã giành được. Không tự hào sao được khi lâu nay chúng ta luôn tự tin khi bước ra đấu trường lớn. Rằng, TTVN chỉ đem đến Thế vận hội mục tiêu lớn nhất là tìm cơ hội hội nhập với các nền thể thao phát triển. Thì nay, từ câu chuyện cổ tích mang tên Hoàng Xuân Vinh, lá quốc kì của chúng ta đã được từ từ kéo lên trong giai điệu hùng tráng của bài Tiến quân ca.
Nhưng con dân đất Việt bằng ý chí, tài năng và nỗ lực đến tận cùng của mình đã mang vinh quang vê cho Tổ quốc. Thế giới đã biết đến một nền thể thao có những VĐV có thể giành HCV. Nhưng, quan trọng hơn, từ cột mốc lịch sử này, dư luận nói chung và thể thao nói riêng đã có cho mình một cảm hứng đặc biệt.
Tôi tin, từ hiệu ứng Hoàng Xuân Vinh, bắn súng Việt Nam nói riêng, thể thao Việt Nam nói chung sẽ được quan tâm, yêu mến nhiều hơn. Lớp trẻ có thêm một thần tượng để noi theo và dấn thân. Còn các nhà quản lý, các nhà hoạch định chiến lược cho TTVN thì sẽ có thêm một công thức để thành công. Chúng ta sẽ đầu tư ra sao, hoặc định sách lược thế nào để hướng đến những tấm HCV Olympic, đó sẽ là điều đáng được quân tâm sau khi Thế vận hội 2016 khép lại.