Tôi bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện với cố danh thủ Ngô Xuân Quýnh bên bờ biển Hạ Long đúng 9 năm trước. Thời đó, ông Quýnh gắn bó rất thân thiết với bóng đá trẻ và đặc biệt am hiểu lứa cầu thủ U16 Việt Nam từng gây địa chấn năm 2000. Và cái thời điểm chúng tôi nói chuyện, các cầu thủ U16 Việt Nam ngày nào đang rất thành công ở ĐT U23 QG. Ấy vậy mà, trong cuộc nói chuyện ấy, ông Quýnh vẫn bảo: “Nếu định hướng không khéo, bọn trẻ sẽ hỏng hết”.
Thế rồi, ông Quýnh kể một chi tiết mà ít người biết đến: “Kết thúc VCK U16 châu Á 2000, các cầu thủ di chuyển bằng ô tô từ Đà Nẵng về Nghệ An. Họ được đón như những người hùng. Thế nhưng, sự tung hô của dư luận không đáng ngại bằng việc, một vài cầu thủ trẻ đã biết ‘nấu cháo’ điện thoại di động trong cả chặng đường dài. Tôi giật mình vì thời điểm đó, cước di động rất đắt, nhưng cầu thủ của ta đã biết tiêu và có rất nhiều tiền”.
Điều mà Cố danh thủ Ngô Xuân Quýnh và nhiều người sợ là sự tung hô của dư luận cùng sự thiếu định hướng của đơn vị quản lý sẽ khiến các cầu thủ đánh mất thăng bằng và lạc đường về nhận thức. Quả thật, không lâu sau SEA Games 22, Văn Quyến bị loại khỏi ĐTQG trước thềm Tiger Cup 2004. Một số cầu thủ dính chàm sau SEA Games 23 và nhiều người đã rơi vào quên lãng vì những lý do khác nhau.
Nhắc câu chuyện cũ không phải để chỉ trích ai đó, bởi nói thế nào thì mọi việc đã qua. Chỉ hy vọng rằng, những tiếng thở dài hôm qua sẽ là bài học cho nhiều cầu thủ trẻ hôm nay. Rằng, họ không được phép đi vào vết xe đổ của đàn anh. Và với dư luận cũng như các nhà quản lý, chúng ta phải có cho mình bài học. Bài học về định hướng nhân tài.