Những HLV dạn dày kinh nghiệm như ông Dũng đã kinh qua biết bao trạng huống. Có lúc họ được tung hô, có khi trở thành tội đồ và ra đi một cách cay đắng. Nhưng, dù có thế nào thì họ vẫn yêu nghề, coi bóng đá là cơm ăn, nước uống.
Bóng đá nghiệt ngã nhưng vinh quang. Bóng đá không có giới hạn, không có ngoại lệ và những cái ghế bất khả xâm phạm. Sự tuyệt đối trong bóng đá chính là sự tương đối trong mọi mối quan hệ. Và chính vì tương đối nên bạn phải thích ứng, phải cố gắng chọn lựa những bến đỗ, hay điều kiện làm việc và cả chế độ tốt nhất.
Lan man một chút để nói về chuyện, tại sao nhiều ông thầy đang cần việc nhưng họ vẫn băn khoăn, cân nhắc trước những lời mời được “dát vàng”. Họ băn khoăn bởi, đằng sau những điều kiện tưởng chừng lý tưởng ấy có phải là những cái bẫy với tên tuổi, sự nghiệp của họ.
Từ sự băn khoăn, thậm chí là đong đếm của các ông thầy vốn một thời gian dài sống bằng cảm tính, đôi khi cả nể đến dễ dãi cho thấy những chuyển biến rất lý tính. Rằng, các nhà cầm quân lúc này đã có những bước đi chuyên nghiệp, bởi nếu không hòa mình vào cuộc chơi, không ai khác, chính họ mới là người chịu tổn hại nhiều nhất.
Vậy nên, đừng có trách nếu ông Vũ Quang Bảo rời Thanh Hóa để đến XSKT.CT, nơi có điều kiện làm việc tốt hơn! Và cũng đừng cho rằng ông Nguyễn Văn Sỹ, hay Vương Tiến Dũng quá cẩn trọng trước lời mời của Thanh Hóa! Bởi nói cho cùng, sau mỗi chữ ký là cả núi trách nhiệm và không ai khác, chính các nhà cầm quân mới là người phải trả giá vì sai lầm trong lựa chọn của mình.
Cổ nhân có câu: “Chim khôn chọn cây mà đậu. Người khôn chọn chủ mà thờ”. Xem ra, lời dạy này vẫn còn nguyên tính thời sự với bóng đá nước nhà.