“Khi tôi bước chân vào sân, các khán giả đã nói rằng: “Thằng Sông Lam kia, mày không chịu đá à? Mày mà đá dở là tao chặt chân. Tôi cười nhưng thấy đau lắm! Vì nhiều người vẫn chưa tin tưởng tôi. Tôi muốn chơi bóng, muốn nhiệt huyết với đội, phải chiến đấu hết mình, đấy là cách mình cống hiến cho khán giả, tri ân NHM và cũng là cách để giữ vị trí thi đấu của mình. Nếu tôi có suy nghĩ khác, chẳng khác nào tôi tự loại mình ra khỏi bóng đá. HLV Miura và nhiều HLV khác đánh giá tôi cao nhất ở tinh thần chiến đấu, khát khao chiến thắng và hiệt huyết trên sân. Đó là thương hiệu và là sự chuyên nghiệp mà khi nào tôi cũng muốn giữ, dù phải đánh đổi mọi thứ”, Hoàng Thịnh tiếp tục dòng suy nghĩ.
Về pha ăn mừng bàn thắng, Ngô Hoàng Thịnh thành thật: “Thực ra, bất cứ khi nào, tôi ghi bàn, bóng làm lưới rung lên là tôi ăn mừng. Đó là hành động bộc phát. Rồi tôi nhớ, à, đấy là đội bóng cũ, là nơi cho mình những bước đi đầu tiên, là bệ phóng cho tương lai của mình, tôi khựng người lại và cúi đầu, chạy đi. Ai cũng thấy, đây là bàn thắng, tôi thể hiện ít cảm xúc nhất trong sự nghiệp của mình, còn những lần trước, tôi sướng phát điên luôn, vì bao nhiêu cố gắng, nỗ lực, mình đã xé lưới được đối phương. Và cũng vì niềm đấy, có phải lúc nào chúng ta cũng có đâu”.
Hình ảnh này không thể nói rằng Hoàng Thịnh đòi phạt đền.
Trong những ngày qua, một bộ phận CĐV xứ Nghệ có ý trách Hoàng Thịnh và thậm chí có những hiểu sai về anh. Hoàng Thịnh bảo: “Trong tình huống trọng tài Hà Anh Chiến thổi phạt đền, tôi không hề có ý định đòi phạt đền mà thấy cầu thủ 2 đội lao vào nhau, tôi chạy ra can ngăn, không muốn có những hình ảnh xấu. Mọi người hiểu sai tôi, khiến tôi rất bứt dứt, khó chịu, cả đêm không ngủ nổi vì… buồn và uất ức”.
Với Hoàng Thịnh, SLNA và CĐV xứ Nghệ rất quan trọng, rất có ý nghĩa. Chính vì thế, Hoàng Thịnh mới đau, mới buồn, mới suy nghĩ nhiều thế!