Cho dù Thomas Tuchel mang về danh hiệu cho ĐT Anh, đây vẫn là một lựa chọn thất bại của FA. Những người Anh đã tự hạ thấp giá trị của họ trên bản đồ bóng đá thế giới. Pháp, Đức, Italia, Brazil, Argentina, những nền bóng đá lớn nhất không bao giờ mời HLV ngoại cho ĐT kể cả trong những giai đoạn thoái trào.
Bởi lẽ bóng đá cấp đội tuyển không phải là bóng đá cấp câu lạc bộ. Tính bản sắc, truyền thống và lòng tự tôn quốc gia phải được đặt lên cao nhất. Xây dựng một đội tuyển mạnh không đến từ việc bạn có sẵn tiền để thuê HLV hàng đầu. Tại sao Argentina có thể vô địch World Cup với một cựu cầu thủ West Ham sau này trở thành HLV (Lionel Scaloni), một hậu vệ trái sau đó thất bại ở Nottingham Forest (Gonzalo Montiel) bên cạnh cầu thủ vĩ đại nhất thế giới?
Bảo vệ sự thiêng liêng của một đội tuyển, nhất là một đội tuyển hàng đầu, vì thế là nhiệm vụ bắt buộc. HLV trưởng ĐT Anh phải là người Anh. Những làn sóng phản ứng của dư luận xứ sương mù sau khi FA chọn Tuchel đã cho thấy điều đó. Nên nhớ, bóng đá cấp đội tuyển đi vào đời sống tinh thần của người hâm mộ bằng tinh thần màu cờ sắc áo. Ở đây, quốc tịch quan trọng hơn tài năng.
Tuchel chẳng hề có lỗi trong việc nhận lời dẫn dắt ĐT Anh. Vị HLV người Đức đơn giản là tìm thấy một công việc phù hợp. Vấn đề nằm ở FA đã sẵn sàng bước qua những giá trị vô hình nhưng thiêng liêng. Chắc chắn người Đức sẽ không bao giờ cân nhắc việc bổ nhiệm một HLV người Anh cho đội tuyển hùng mạnh của họ. Bởi lẽ với người Đức, người Pháp hay Tây Ban Nha, việc bổ nhiệm HLV nội là nghĩa vụ chứ không phải lựa chọn.
Bóng đá cấp đội tuyển là thước đo của một nền bóng đá. Điều đó khiến những chiến thắng trở nên hào hùng và thất bại trở thành nỗi đau. Nó cũng đánh thức tinh thần màu cờ sắc áo trong mỗi con người chúng ta. Việc ném tiền vào các HLV ngoại hay các cầu thủ nhập tịch khiến bóng đá cấp đội tuyển chỉ trở thành bản sao nhợt nhạt của bóng đá cấp CLB.
Với người Anh, họ đang cố gắng đi tìm lời giải cho bài toán muôn đời: thiếu HLV người Anh đủ tầm và tài. Song điều này không thể bao biện cho việc tìm đến HLV ngoại. Cho dù Tuchel mang về danh hiệu cho Tam sư, đó không phải là thành công của FA nói riêng và bóng đá Anh nói chung. Nên nhớ, Tuchel là một sản phẩm ưu tú của nền đào tạo HLV tuyệt vời của Đức. Giá trị cốt lõi của bóng đá Anh nằm ở đâu với đội tuyển này?
Tại World Cup và EURO, chỉ có duy nhất một HLV ngoại giành chức vô địch là Otto Rehhagel người Đức. Tất cả 38 chức vô địch còn lại đều là HLV người bản xứ. Nhưng FA vẫn đặt niềm tin vào một HLV ngoại. Đó là một lựa chọn của sự tuyệt vọng nhằm tránh bị chỉ trích. Họ đã vấp ngã với Gareth Southgate, đã thất bại trong việc đào tạo một HLV kế cận đi lên từ đội U21.
Và bây giờ, họ bổ nhiệm Tuchel theo kiểu “chúng tôi đã làm tất cả có thể”. Nếu Tuchel thành công thì cả làng đều vui. Nếu Tuchel thất bại, sẽ là những cái nhún vai từ FA thừa nhận rằng công việc này khó đến mức nào, ngay cả HLV ngoại cũng không ăn thua.
Nhưng có nhất thiết phải làm như vậy. Nếu muốn xây dựng một ĐT Anh tốt, quốc tịch HLV chỉ là một chi tiết vặt vãnh. Cái bao trùm lớn hơn là một chiến lược phát triển tốt, tạo ra nền tảng tốt và niềm tin mãnh liệt vào nguồn lực quốc gia.
Thành công của Tuchel hay của Sarina Wiegman (HLV người Hà Lan của đội tuyển nữ Anh) cũng không thay đổi được bức tranh u ám của nền bóng đá Anh, khi họ đã bỏ qua những cấu thành cơ bản của nền bóng đá.