Tối qua, phải rất vất vả tôi mới tìm được chỗ gửi xe tại sân Hàng Đẫy. Mấy anh bạn trông xe vốn hàng ngày phải khản tiếng để mời chào khách thì nay nom rõ là kiêu. Đến điểm đầu tiên tôi bị từ chối vì hết chỗ. Đến điểm thứ hai, anh bạn trông xe hét giá gấp 3 ngày thường và tuyên bố đầy tự tin “không đồng ý thì chọn chỗ khác”. Nghe cái điều rất “nghịch nhĩ” ấy mà nhiều người vẫn cảm thấy vui vẻ và nhanh chóng giao xe để kịp có mặt theo dõi trận đấu.
Hơn một vạn khán giả đã đến sân để xem một trận đấu tập của ĐTQG. Đó là một con số kỷ lục của ĐTQG. Với Hàng Đẫy và những khán giả Hà Nội vốn rất kén chọn thì đó càng là điều xưa nay hiếm. Người ta đã quá quen với cảnh khác khán đài Hàng Đẫy luôn thưa vắng người xem. Người ta cũng thường đưa ra lời giải thích rất hợp với quan niệm về một thế giới phẳng, đó là người Hà Nội giờ có quá nhiều loại hình giải trí bên cạnh bóng đá. Ấy vậy mà tối qua, những quan niệm tưởng chừng rất đúng với thực tế lại thành việt vị.
Người Hà Nội khắt khe. Người Hà Nội có quá nhiều thứ để xem. Nhưng, người Hà Nội vẫn tìm đến Hàng Đẫy để xem ĐTQG dưới thời tân HLV Nguyễn Hữu Thắng sẽ trình diễn một lối chơi như thế nào? Cái mới bao giờ cũng cuốn hút. Điều đó không sai. Nhưng, sự tò mò với cái mới cũng là lợi thế, là tài sản của ĐTQG. Bởi, trong thẳm sâu trái tim những người Việt Nam luôn có mối quan tâm đặc biệt dành cho bóng đá, cho đội tuyển.
Ngọn lửa đã được nhen lên. Ngày hội đã khai màn. Vấn đề của đội tuyển, của bóng đá Việt Nam là phải kéo dài ngày vui, giữ gìn ngọn lửa luôn cháy trong trái tim mỗi người yêu bóng đá bằng một lối chơi có bản sắc. Khó đấy, nhưng đó là con đường tất yếu mà ĐTQG cần phải đi.