“Vận đen” hay “cái dớp” ở ĐT Việt Nam đang đeo bán lấy thủ môn Nguyễn Filip. Với nhiều người Á đông, con số 8 thường tượng trưng cho những điều may mắn. Còn cá nhân Nguyễn Filip, con số ấy lại “phú quý giật lùi” và nó đáng quên kể từ ngày anh khoác lên mình chiếc áo ĐTQG. Cần phải nói lại, khi cái tên Nguyễn Filip xuất hiện, ngay lập tức đã được trao cơ hội. Sự thật, thủ môn của CAHN chưa giành thắng trận nào nhưng không đồng nghĩa, màn trình diễn của anh quá tệ. Trong 8 trận đấu vừa qua, ít nhiều Nguyễn Filip đã chứng minh được đẳng cấp của mình với những tình huống ra vào, chọn vị trí, chơi chân, cứu thua… rất hợp lý.
Câu chuyện của Nguyễn Filip chẳng phải của riêng anh và cũng chẳng phải của riêng ai. Thậm chí, nếu có một lời cảm thán, sẽ có người chặc lưỡi tiếc cho thủ môn 32 tuổi này vì đã trở về không đúng thời điểm. Tất nhiên, bản thân Nguyễn Filip hẳn thấu hiểu anh đang đứng ở đâu, muốn gì, được gì… khi đưa ra quyết định trở thành một người Việt.
Bên cạnh những câu chuyện buồn, người ta cũng đã đặt Nguyễn Filip bên cạnh Đặng Văn Lâm để cân, đo, đóng, đếm… Đương nhiên, chuyện này rất đỗi bình thường và nó rất bóng đá. Chỉ có điều, có những lúc bản chất sự việc được đẩy đi quá xa. Hai cá thể ở một tập thể bỗng dưng trở nên cách biệt trên không gian mạng và cả trên mặt báo.
Trong bóng đá, sự khác biệt giữa các thủ môn không chỉ nằm ở phong độ mà còn cả kinh nghiệm, bản lĩnh ở từng thời điểm. Là người kinh qua ở giải đấu đầy khắc nghiệp tại châu Âu, Nguyễn Filip hẳn được trui rèn để tự thay đổi và đứng dậy. Dẫu vậy, Nguyễn Filip cũng cần có thời gian và những khoảng lặng bởi anh là con người chứ không phải nhật vật đến từ “ngoài hành tinh”. Nếu không cỗ vũ, nếu chưa yêu mến Nguyễn Filip, Đặng Văn Lâm và các đồng nghiệp xin đừng nói những lời cay đắng. Chúng ta hãy hoan hỉ trao cho tất cả những cơ hội làm lại và làm mới. Bởi có thể nào đi nữa họ cũng là “tài sản” tốt nhất mà bóng đá Việt Nam đang sở hữu.