Chúng ta từng tự hỏi, sau AFF Suzuki Cup cùng những cơn địa chấn tại VCK U23 châu Á, ASIAD, Asian Cup, điều gì đón đợi bóng đá Việt Nam? Chúng ta sẽ tiếp tục dốc toàn lực cho việc giữ gìn ngôi vị số 1 ĐNÁ hay coi những gì đạt được là bước ngoặt lịch sử nhằm nâng tầm nền bóng đá? Chọn lựa như thế nào về đích đến sẽ quyết định đường đi của bóng đá Việt Nam. Và thêm nữa, cái cách bóng đá Việt Nam thực hiện mục tiêu chiến lược sẽ tác động trở lại với bức tranh bóng đá trong nước, mang đến những bước ngoặt về định hướng phát triển.
Bóng đá Việt Nam luôn đối diện với câu hỏi tìm đường. Chúng ta phải tự vấn bởi thực tế, những gì có được mới chỉ là thành công bước đầu. Nó thỏa cơn khát của một nền bóng đá vốn đã quá quen với thất bại, quen với những lần gục ngã trước ngưỡng cửa thiên đường. Nhưng, một nền bóng đá của một đất nước với hơn 90 triệu dân và luôn nhận được sự thương yêu từ các cấp lãnh đạo đến từng người dân có thể làm được nhiều hơn thế. Bóng đá Việt Nam phải cất cánh. Bóng đá Việt Nam phải hướng đến những bầu trời rộng lớn cho thỏa với khát khao của hàng chục triệu NHM.
Mỹ Đình sau ngày bước lên đỉnh ĐNÁ là một tâm thế mới, một khát vọng mới. Nhưng chúng ta cũng phải nhớ rằng, để có cột mốc huy hoàng đó, bóng đá Việt Nam phải chạy ở đường băng suốt 10 năm với rất nhiều công sức, tiền bạc, tâm trí và cả nước mắt cay đắng. Đứng ở đỉnh vinh quang chúng ta không được phép quên những tháng ngày sống trong bão tố. Hãy coi cảnh giới hôm nay chỉ là chương khởi đầu cho một hành trình đầy vẻ vang cho nền bóng đá. Nhưng hãy nhớ, một đội bóng chỉ có thể thành công khi biết tôn trọng đối thủ, tôn trọng bản thân và luôn dâng hiến cho tổ quốc, cho nhân dân.