Subasa thực ra hơi sến, ảo ảo. Cầu thủ Nhật toàn mấy thằng nhóc học sinh mà đá bóng nhoay nhoáy, ăn Pháp, đập Brazil như đúng rồi. Nhưng phải nói, ngay từ những năm 80 của thế kỷ trước, khi mà bóng đá mới bắt đầu được để ý đến, người Nhật đã ôm mộng lớn rồi. Bộ truyện này có nhan đề gốc là Giấc mơ sân cỏ, nó ôm theo toàn bộ giấc mơ của người Nhật về một ngày được sánh vai cùng các cường quốc năm châu trên sân khấu bóng đá lớn nhất toàn cầu. Giấc mơ đó khiến nhiều người thời đó cười khẩy, ngay cả tôi, một thằng nhóc cũng thấy nó viển vông. Đúng là lũ trẻ dại khờ.
Xem Nhật đá ở vòng bảng (World Cup 2018), dĩ nhiên một người tỉnh táo sẽ biết không nên hy vọng gì nhiều. Thắng Colombia nhờ may mắn hơn người từ quá sớm, đá hết xí quách với Senegal cũng chỉ kiếm được trận hòa. Gặp Ba Lan chỉ đơn giản là to và khỏe hơn là đã thấy không ăn được.
Mình có nhớ trước giải, ông HLV của đội Nhật nói ước gì cầu thủ của ông cao hơn 5cm và nặng hơn 5kg. Đấy là ước mơ nhỏ nhoi mà thực tế. Vậy nên khi nhìn cầu thủ Nhật vờn bóng 5 phút cuối trận với Ba Lan, mình hoàn toàn thông cảm. Sức không có mà bung ra đá với người ta, chẳng có gì đảm bảo cả. Cái danh hiệu Fair-play cũng không cứu lại được cho sự thua kém di truyền đó. Thử đặt mình vào hoàn cảnh đó mà xem, bạn sẽ còn tìm cách đá lầy hơn ý chứ.
Nhật Bản chịu nhiều thua thiệt về tầm vóc so với các đối thủ tại World Cup 2018
Cầu thủ Nhật có kỹ thuật khá, thể lực không tồi nhưng nền tảng của người Đông Á thì vẫn khó ăn lại với người Âu, người Phi. Họ mạnh về kỷ luật chiến thuật và đặc biệt lợi hại ở yếu tố tinh thần. Xem cầu thủ Nhật chơi bóng ở sân khấu lớn World Cup này thấy hơi khổ nhưng quyết tâm thì ngút trời. Hiếm đội bóng nào có được tinh thần chiến đấu như họ. Nhưng vẫn là do tố chất, Nhật đá với những đội chỉ cần khỏe hơn thôi đã khổ lắm rồi. Đá với Ba Lan thủ còn không xong thì ăn sao nổi Bỉ. Vậy nên người Nhật đã chọn quyết tử.
Cái tinh thần cảm tử kamikaze thủa nào dĩ nhiên không đủ để đem đến cho người Nhật thắng lợi cuối cùng. Nhưng chắc chắn nó cũng đã khiến đối thủ kinh ngạc và khiếp sợ. Còn chúng ta thì chỉ biết vỗ tay khâm phục họ. Chứ không phải muốn cảm tử là cảm tử được đâu. Việt Nam mình có quả cảm đến mấy cũng chỉ mới bén gót tầm châu lục một lần. Còn Nhật, họ đã là khách quen của World Cup cả 20 năm nay rồi. Vậy đừng có chê họ nữa, làm được gần như họ đi đã rồi hãy nói.
Trận đấu cũng đã qua rồi, ngồi đây chê bai hay khen ngợi cũng chỉ là nói vuốt đuôi. Cái ngày mà người Nhật có thể đàng hoàng đánh bại Đức hay Brazil trong một trận chung kết thế giới như chàng Subasa năm nào có lẽ còn xa lắm, nhưng như bức ảnh này trên khán đài hôm qua. Người Nhật đã sẵn sàng, từ 40 năm trước họ đã có ước mơ đó rồi, và có khát vọng chả việc gì phải sợ. Hãy để họ sống với giấc mơ của mình, còn chúng ta? Chúng ta mơ gì?
Bỉ 3-2 Nhật Bản |
---|
ĐANG TẢI VIDEO... Vui lòng chờ trong giây lát. |