Với hàng nghìn tiếng hát, những bước nhảy được dàn dựng công phu, người Hà Lan đã luôn biết cách biến những ngày thi đấu của đội tuyển quốc gia thành những liên hoan âm nhạc, những màn ăn mừng rộn ràng, vui tươi. Họ đi tới đâu là mang đại dương màu da cam tới, lấn át mọi hoạt động ở thành phố đó trong một thời điểm. Sự nhiệt tình của người Hà Lan xứng đáng được đưa vào sách giáo khoa văn hoá cổ động bóng đá.
Mọi chuyện bắt đầu với một chiếc xe buýt hai tầng cũ. Khoảng 20 năm trước, một nhóm bạn gặp nhau khi cùng đi theo ĐT Hà Lan vòng quanh thế giới đã nảy ra ý tưởng mua một chiếc xe buýt cũ. Họ sẽ sơn nó màu cam, màu cờ của Hà Lan. Họ sẽ trang bị cho nó một quầy bar và một số loa phóng thanh cực mạnh, sau đó họ sẽ mang nó lên đường để cổ vũ cho đội bóng thân yêu.
Nhưng chiếc xe buýt đó không còn chỉ là xe buýt nữa. Trong những năm đầu tiên lăn bánh, nó đã biến thành một thứ khác: một đại soái ca được quốc tế công nhận trong cuộc diễu hành của hàng chục nghìn người hâm mộ Hà Lan mặc áo cam hát, hô vang và đồng loạt nhảy từ trái sang phải trên đường đi của họ đến sân vận động mọi lúc mọi nơi đội tuyển quốc gia thi đấu.
Hồi tháng trước, chiếc xe buýt này đã lăn bánh khắp nước Đức kể từ khi EURO 2024 khởi tranh, lan truyền niềm vui độc bản nhưng lại có sức lan toả mãnh liệt khắp nơi, từ ngoài đường cho tới Internet. Người Hà Lan vẽ lên một sự lạc quan không giấu diếm, trái ngược với câu thành ngữ phổ biến của họ, rằng người ta cứ nên “hãy cư xử chừng mực, thế là đủ điên rồ rồi”.
Henk van Beek, D.J. chính thức của chiếc xe buýt, “chủ tịch” của nhóm bạn đã mua nó cho biết: “Chúng tôi không tính trước được kết quả này. Chúng tôi chỉ là người hâm mộ bóng đá. Nhưng điều này thật tuyệt vời”.
Theo thời gian, cách vận hành của họ đã trở nên có tổ chức hơn sau một thời hoạt động tự do và cảm tính. Những ngày này, ông Van Beek và những người bạn đã làm việc với chính quyền địa phương cũng như liên đoàn bóng đá Hà Lan để tổ chức các cuộc tuần hành trong ngày mà đội tuyển thi đấu, với quy mô ngày càng lớn đến mức giờ đây họ cần đến sự đảm bảo an ninh và sự hỗ trợ của cảnh sát địa phương.
Trận bán kết với ĐT Anh diễn ra ở thành phố Dortmund, chỉ cách biên giới Hà Lan hơn một giờ tàu xe. Theo ước tính từ trước trận, sẽ có khoảng 75.000 người Hà Lan đổ bộ vào đất Đức. Tất nhiên không phải tất cả đều có một chỗ ngồi trong sân vận động. Nhưng họ muốn đảm bảo rằng các cầu thủ của mình được cổ vũ trên toàn bầu… khí quyển.
Việc nhiều người trong số họ không có vé xem trận đấu không thành vấn đề; bản thân cuộc tuần hành đã đủ hấp dẫn rồi. Ví dụ như Andrea Kroese, người đã cùng gia đình đi du lịch từ quê hương của họ, Epe, phía đông Amsterdam chỉ để tham gia chuyến xe buýt dự tiệc ra mắt giải đấu của Hà Lan tại Hamburg, Đức nói: “Tôi luôn ao ước một lần được làm điều này. Chỉ đơn giản là có mặt ở đây cùng mọi người, vẽ lên một màu da cam, rồi trở về nhà với lũ trẻ để đưa chúng đi học vào ngày hôm sau như bình thường”.
Phần mang tính biểu tượng nhất của cuộc tuần hành là bài hát “Links Rechts” (tạm dịch là “Trái phải”) của một nhóm nhạc tên là Snollebollekes. Các nghi thức khác bao gồm bài “Sweet Caroline” và các bài hát cổ điển của Hà Lan. Và tất cả mọi người đều mặc đồ màu cam. Hans Plesman, người đã tham gia bữa tiệc từ trận tứ kết hôm thứ Bảy ở Berlin, cho biết: “Chúng tôi đang nhìn mình qua con mắt của người khác. Điều này thật độc đáo”.
Udo van Huis, người đến từ Amsterdam thì nói rằng mặc dù chương trình diễu hành, ăn mừng chủ yếu dành cho những người tham gia nhưng anh có “một chút tự hào khi cả thế giới đang theo dõi”.
Trước khi xe buýt trở thành biểu tượng của niềm tự hào dân tộc Hà Lan, ông Van Beek cho biết họ đã hoạt động trên đường phố London với tư cách là thành viên của hệ thống Giao thông vận tải London trong 12 năm và mang một lớp sơn đỏ truyền thống. Ông và những người bạn đã mua chiếc xe buýt này vào năm 2004 với số tiền không được tiết lộ.