Trước thềm trận bán kết Anh vs Đan Mạch, HLV Gareth Southgate bồi hồi nhớ lại “ngày xưa ơi” trên tờ Daily Mail. Đây cũng là một cơ hội để các độc giả hiểu thêm về chiến lược gia đang có cơ hội lớn giúp ĐT Anh làm nên lịch sử tại EURO 2020 này. Sau đây, hoàn toàn là tự sự của Gareth Southgate, với cách xưng “tôi” trong bài.
----------
Tất cả dường như không có gì nổi bật vào thời điểm đó, nhưng bây giờ tôi nhận ra mình đã may mắn biết bao. Khi còn là một cậu bé, cuộc sống gia đình với bố và mẹ cho tôi sự ổn định và tình yêu. Đó là điều mà mọi người đều xứng đáng có, như một khởi đầu vững chắc trong cuộc sống. Nhưng thực tế đáng buồn là nhiều người đã đánh mất hoặc coi nhẹ điều này.
Bố tôi có một công việc giúp ông được đi đây đi đó khắp nước Anh. Chính vì thế, chuyện chuyển nhà cũng rất quen thuộc với gia đình tôi. Khi mới sinh, tôi và gia đình sống ở Watford, sau đó lại chuyển đến miền Bắc nước Anh rồi đến vùng bờ biển phía Nam.
Điều đó có nghĩa là ngay sau khi tôi vừa kết bạn với vài thằng nhóc cùng trang lứa, bố tôi lập tức bị luân chuyển công tác và tôi buộc phải làm lại mọi thứ từ đầu. Tuy nhiên, tôi đã học được cách thích nghi với những tình huống mới, hòa nhập với xã hội mới và tạo dựng những mối quan hệ mới.
Cũng như việc chuyển trường sau mỗi lần chuyển nhà, tôi cũng phải liên tục tìm kiếm các đội bóng mới cho mình. Ngoài đường, trong sân trường hay công viên, điều đó có nghĩa là làm quen với một nhóm bạn hoàn toàn mới và tìm thấy vị trí của mình trong số chúng.
Đôi khi điều này khiến tôi cảm thấy lo lắng, nhưng rồi cuối cùng gia đình tôi cũng định cư tại Crawley ở vùng West Sussex, và mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn. Tôi đã sống vì bóng đá. Tôi đạp xe đến trường nhưng không thể mang theo cặp sách và bộ thể thao chơi bóng cùng lúc.
Vì vậy, tôi sẽ lại đạp xe về nhà sau bữa trưa để lấy những thứ tôi cần. Tôi bắt đầu tập luyện vào các buổi tối tối trong tuần tại CLB Southampton và là đồng đội của lứa Alan Shearer. Nhưng khả năng bóng đá của tôi phát triển khá muộn.
Đến năm 13 tuổi rưỡi, người đứng đầu bộ phận phát triển bóng đá thanh thiếu niên của Southampton nói với tôi rằng CLB sẽ không tiếp nhận tôi nữa. Rõ ràng là họ nghĩ rằng tôi sẽ không đủ giỏi, và thậm chí họ còn nói rằng họ nghi ngờ tôi có thể phát triển được khả năng chơi bóng.
Tôi đã cảm thấy kiệt quệ. Đó là lần đầu tiên tôi bị từ chối, và tôi đã khóc. Vào khoảng thời gian này, tôi chơi bóng vào những ngày Chủ nhật ở Selsdon, gần Croydon ở Đông Nam London. Rất nhiều cậu bé cũng đang tập luyện tại Crystal Palace gần đó.
Khi đã vượt qua cú sốc, tôi tự hỏi liệu có cơ hội nào cho mình ở đó không. Tôi muốn chứng minh rằng Southampton đã quyết định sai lầm. Và Crystal Palace đã mời tôi thi đấu cho đội U18 vào thời điểm tôi 15 tuổi, sau đó đề nghị tôi ký hợp đồng học nghề, với mức lương ít ỏi.
Đó là một sự lựa chọn. Sau đó, tôi có thể vươn lên các đội trẻ, đội dự bị của Crystal Palace, và cuối cùng giành được vị trí của mình với tư cách là cầu thủ đội một. Đột nhiên, môn thể thao mà tôi chơi để giải trí trở thành công việc của tôi. Việc tập luyện trở nên khó khăn hơn nhiều và tôi không đủ sức.
Ngay từ đầu, chúng tôi đã phải chạy một mạch 12 phút. HLV đã bắt tôi chạy thêm một vòng. Vào thời điểm vượt qua vạch đích, tôi đã thở hổn hển. Công việc của tôi là lau sàn phòng thay đồ, lau nhà vệ sinh và chăm sóc giày của các cầu thủ đội một. Tôi làm việc chăm chỉ và đã nỗ lực để trở thành một người có trách nhiệm.
Trong khi rất nhiều cầu thủ học việc khác tràn đầy tự tin, tôi lại trở nên nổi bật bởi tính cách trầm lặng. Tôi đã quen với việc mặc quần áo lịch sự để đi đến các trận đấu, vì vậy tôi nghĩ mọi người sẽ ăn mặc như vậy để tập luyện. Do đó, tôi đã mặc áo sơ mi và quần tây trong khi mọi người khác mặc bộ đồ thể thao hoặc jean.
Tôi bắt đầu tự dằn vặt bản thân và cảm giác đó giống như một thảm họa. Tất cả bạn bè cùng trang lứa của tôi dường như khôn ngoan hơn rất nhiều, còn tôi chỉ là một đứa trẻ đến từ vùng ngoại ô với hàm răng vâu khấp khểnh. Tôi cảm thấy mình vô vị và lạc lõng.
Tôi đã thi đấu ở vị trí hậu vệ và trải qua 5 thất bại trong số 7 trận đầu tiên. Ngay sau đó tôi dính chấn thương và không thể thi đấu tiếp. HLV Alan Smith đã gọi tôi đến nói: “Cậu rất đáng yêu nhưng không phù hợp để chơi bóng. Hãy nghĩ tới một nghề khác trong tương lai đi”.
Sau đó, tôi nhận ra rằng Alan không thực sự suy nghĩ thế mà ông chỉ đang tìm cách khích tướng. Đó là cách ông ấy đánh thức tôi về sự thật rằng, tôi cần thực hiện một số thay đổi nghiêm túc nếu tôi muốn sống sót trong môi trường này. Nhưng lúc đó, tôi cảm thấy như bị đấm một cú vào bụng.
Tuy nhiên, tôi đã không bỏ đi, cho dù đã khóc mà không chảy nước mắt. Tôi không bỏ cuộc, thay vào đó, mặc dù cảm thấy rất có lỗi với bản thân, nhưng tôi biết mình phải làm gì - biến khoảnh khắc nhục nhã này thành một trải nghiệm học hỏi. Để rồi đã có một Gareth Southgate như ngày hôm nay.