3 năm trước, Real Madrid, đội lúc đó vừa chia tay Zinedine Zidane, và đang tự hỏi rằng liệu có thể tìm được ai thoát khỏi cái bóng vĩ đại của cựu danh thủ người Pháp. Còn Ancelotti với một đời chỉ cầm quân các đội bóng lớn khắp cả châu Âu, lại cam chịu ở một CLB ít tên tuổi nhất trong đời , như nhắc nhở về hai chữ “hết thời” trong bóng đá. Vậy mà, mối tình duyên tưởng như chắp vá đó không ngờ đã đưa đến những kết quả kỳ diệu. Cùng nhau họ có 2 Champions League và 2 La Liga trong 3 mùa giải chiến lược gia người Italia cầm quân ở Santiago Bernabeu.
Điều gì đã giúp cho nhiệm kỳ hai của Ancelotti tại Real Madrid thành công rực rỡ đến vậy? Khi mà hai chữ “hết thời” vốn là một điều gì đó quá bình thường đối với giới cầm quân. Chúng ta đã thấy sự sụp đổ của Fabio Capello, của Jose Mourinho, của Joachim Low,…hay kể cả những người quay về với nhiệm kỳ 2 để hồi tưởng về vinh quang cũ. Vậy mà cũng cho thấy rõ sự bất lực. Điều gì làm nên sự khác biệt ở Ancelotti?
Một câu nói có vẻ hơi “sến”, nhưng sẽ đúng trong trường hợp này: Trên đời này, thứ tồn tại cuối cùng chính là chân tình. Đó là tình cảm vĩnh hằng nhất, chưa bao giờ bất biến theo thời gian. Ancelotti không phải là chiến lược gia được đánh giá cao về chiến thuật. Chiến thuật là chết, nhưng con người là sống. Và con người có tình cảm, có cảm xúc, có thứ hormon Adrenaline đặc biệt để làm tăng lên nhịp tim tạo ra những cầu thủ chơi hay hơn so với thường lệ. Có những HLV đã phai mờ đi về chiến thuật theo thời gian, nhưng Ancelotti với cái chiến thuật “đắc nhân tâm”, lại có thể giữ mãi đến cùng dù tuổi tác có cao ra sao.
Thành công còn ở việc chỉ Ancelotti mới phát huy hết điểm mạnh của các cầu thủ Real Madrid. Antonio Cassano, cựu tiền đạo tuyển Ý nói rằng “Điểm mạnh nhất của Ancelotti là giúp cầu thủ cảm thấy ổn định, nhưng ông ấy chưa phát triển được cầu thủ nào". Đó là một nhận xét rất “tinh”! Và đó cũng là một nhận xét rất “độc”.
Thực tế kể cả Andrea Pirlo, người được coi là phát kiến vĩ đại nhất của Ancelotti cho vị trí tiền vệ lùi sâu. Vốn dĩ, Ancelotti mua Pirlo về là cho vị trí số 10. Nhưng vì lúc đó Milan đã có một tiền vệ tài hoa là Rui Costa ở đó, nên Ancelotti mới nhớ ra cái cách Carlo Mazzone làm với Pirlo trong màu áo Brescia: đấy là kéo lùi Pirlo xuống. Rồi bằng khả năng của mình, ông nâng tầm Pirlo lên đến đỉnh cao. Đấy chính là cái hay của Ancelotti: Tận dụng được tối đa những gì có trong tay. Vâng, với một CLB hùng tráng như Real Madrid, thì HLV phát triển được các Galacticos đi đến cái hay nhất thì còn gì phải chê nữa.
Mấy tháng trước, HLV Ancelotti đã nói: “Tôi sẽ giải nghệ với tư cách là HLV của Real Madrid. Sự nghiệp của tôi sẽ kết thúc tại Real Madrid. Chỉ cần Real Madrid muốn tôi ở lại, tôi sẽ luôn sẵn sàng ở đây cùng CLB”. Một mối lương duyên mỹ hảo!