Ngày ấy Real Madrid còn Jose Mourinho-Cristiano Ronaldo, và Barcelona còn Pep Guardiola-Lionel Messi. Vậy còn Atletico Madrid? Ngập chìm trong nợ nần và nỗi lo xuống hạng. 10 năm trôi qua, Atletico Madrid đang đứng trên đầu bảng xếp hạng La Liga, đang tràn trề cơ hội lần thứ 2 đứng trên đầu cả Real và Barca, điều trong thế kỷ 21 khó có đội bóng nào làm được.
Atletico Madrid là một đội bóng của bi kịch, họ có một biệt danh riêng là “El Pupas”, có nghĩa là con nhộng. Con nhộng có nghĩa là sao? Là mãi chẳng thế nào hóa bướm được, cứ ở mãi trong kén, đau lòng với vị trí á quân, không thể cất cánh trên bầu trời xanh của lịch sử.
Hai lần á quân Champions League vào các năm 2014 và 2016 dù là đội bóng chơi hay hơn chính cho thấy điều đó. Cách thất bại của Atletico cũng đầy khổ sở, một lần thất bại vào giây cuối cùng để kiệt lực trong hiệp phụ vì cú đánh đầu của Sergio Ramos.
Lần thứ hai thất bại trong loạt sút luân lưu cũng trước Real Madrid. Đấy như nói lên số phận hẩm hiu của đội bóng này từ cái trận chung kết C1/Champions League năm 1974 định mệnh trước Bayern Munich.
Diego Simeone đến không chỉ thách thức hai thế lực được gọi là khổng lồ của cả La Liga và thế giới, mà còn thách thức với lịch sử. Cho nên sự kiện năm 2014, Atletico Madrid vô địch La Liga xứng đáng là câu chuyện truyền kỳ kể mãi, theo kiểu “Bố đã được chứng kiến Barca có Messi, Real có Ronaldo, và cả hai cùng nhìn Atletico Madrid vô địch”.
Đôi lúc bóng đá hiện đại khiến ta nghĩ rằng tiền bạc sẽ quyết định tất cả. Nhưng nhìn Atletico Madrid chứng minh cho ta thấy, một lãnh đạo giỏi ngang một túi tiền lớn. Họ có khả năng mài được ngọc thô tỏa sáng mà không tốn nhiều tiền. Lãnh đạo giỏi là may mắn cho một tập thể.
Lãnh đạo kém là bất hạnh cho một tập thể. Một tập thể có tiềm lực, rơi vào tay một lãnh đạo xuất sắc, họ sẽ nâng tầm đội bóng. Atletico Madrid và Simeone là hiện thân của sự phản kháng trước những đồng tiền phá hoại bóng đá.
Đương nhiên, đội bóng này cũng vung tiền mua “bom tấn” chứ không phải là kiểu Ajax hay Porto. Nhưng dùng tiền thì rất đáng, mà quan trọng là gây dựng thế lực theo kiểu bền vững.
Từ một đội bóng nợ nửa tỷ euro, trong đó nợ thuế là 171 triệu vào năm 2011, cho đến việc bỏ ra 126 triệu euro mua Joao Felix và xây sân vận động mới 68.000 chỗ ngồi vào năm 2019 là một hành trình ngắn đến kinh ngạc, là phượng hoàng hồi sinh từ tro tàn, và là sự khẳng định cho vị thế cao ngất của Atletico Madrid trong bản đồ bóng đá thế giới ngày nay.
Và giờ đây, trong đêm cuối để hát khúc vinh quang cho La Liga 2020/21. Ta hãy nhìn họ, Atletico Madrid đã chưa hề bước hụt, chưa hề mất đi quyền tự quyết, thì “chú nhộng” Atletico Madrid đến lúc phải “hóa bướm”.