L’Equipe: “Chào Marco, rõ ràng anh rất xúc động trong buổi lễ tôn vinh tại Parc des Princes hôm 15/9 vừa qua. Lúc đó anh nghĩ gì thế? Anh có thấy cuộc đời mình trôi qua không?
Marco Verratti: (Mỉm cười). Thế đấy, tôi lại thấy mười một năm đó lướt nhanh qua trước mắt. Tôi biết đó là lần cuối cùng tôi xuất hiện ở đây. Tôi ngờ rằng nó sẽ rất đặc biệt: trong buổi chia tay các cầu thủ khác trước đó, tôi là người đầu tiên xúc động. Ở đó cùng gia đình tôi, các con tôi, điều đó thật mạnh mẽ. Không phải ai cũng có 11 năm ở cùng một CLB! Qua quá trình tập luyện và thi đấu, tôi gặp tất cả các chàng trai PSG nhiều hơn gia đình mình.
Anh là một trong những cầu thủ con cưng tại Công viên các Hoàng tử. Anh có nhớ nó diễn ra như thế nào không? Anh nghĩ công chúng Paris thích điều gì ở mình?
Mọi thứ đến ngay từ khi bắt đầu. Tôi nghĩ CĐV sẽ xem liệu bạn có cống hiến hết mình hay không, liệu bạn có làm ướt áo mình ở mỗi trận đấu hay không. Mọi chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra tốt đẹp, nhưng họ đã nhìn thấy khát khao của tôi. Tôi chưa bao giờ lừa dối. Tôi cống hiến không phải để giải trí mà vì đó là công việc, là niềm đam mê của tôi từ năm 4 tuổi.
Đến đây khi mới 19 tuổi, anh đã hình dung ra quãng thời gian ở PSG như thế nào chưa?
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một sự nghiệp như vậy. Tôi đến từ đội bóng quê hương của tôi (Pescara - PV), ở Serie B. Tôi ở đây với những cầu thủ rất xuất sắc. Ban đầu đó là một cú sốc. Nhưng sau đó, tôi yêu tất cả mọi thứ. Từ thành phố đến đội bóng. Tôi không tưởng tượng mình có thể sống 11 năm ở đây, nhưng tôi tự hào về điều đó. Tôi vô cùng xúc động. Khi đến một nơi nào đó, tôi làm mọi cách để đền đáp ân tình của những người tin yêu mình. Lúc tôi còn nhỏ cũng vậy: các CLB lớn của Ý muốn có tôi nhưng tôi luôn muốn ở lại Pescara.
Nếu anh nhớ lại khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, thì đó là lúc nào?
Một trong những điều khiến tôi ấn tượng nhất là chức vô địch đầu tiên của tôi, chúng tôi đã đăng quang sau chiến thắng ở Lyon (1-0, ngày 12/5/2013 - PV). Tôi gặp tất cả những người đã làm việc ở CLB trong nhiều năm, CĐV, rất hạnh phúc, rất tự hào. Đã 17 hoặc 18 năm (thực ra là 19 năm - PV) kể từ khi PSG vô địch giải đấu cao nhất Pháp. Tôi tự nhủ: phải cống hiến tất cả để được chứng kiến họ hạnh phúc như vậy.
Ngược lại, cũng không thiếu những khoảnh khắc đáng quên. Như vụ xung đột vào mùa Xuân 2023 chẳng hạn. Liệu điều đó có đánh dấu sự đổ vỡ, rạn nứt giữa anh và PSG?
Đó là một phần của bóng đá. Ở Pescara, chuyện đó xảy ra trước khi tôi rời đi. Có ngày bạn được thần tượng, có ngày NHM lại cho bạn biết rằng họ không vui. Nhiều người xung quanh tôi bị sốc hơn.
Trong những tháng gần đây, anh cảm thấy mệt mỏi về tương lại tại PSG. Có phải nó cũng liên quan đến những xung đột đó không?
Cuộc sống luôn vận động không ngừng. Khi tôi trở lại mùa giải, tôi được thông báo rằng tôi không nằm trong kế hoạch. Tôi đã lường trước được hậu quả. PSG đã cho tôi mọi thứ mà tôi có thể mơ ước. Bóng đá luôn là ưu tiên số 1 đối với tôi, và CLB đã cho tôi cơ hội trải nghiệm ở cấp độ cao nhất mà tôi có thể cùng chiến đấu với các đồng đội thân thiết của mình... Đó là điều tôi sẽ luôn biết ơn và tôi sẽ không bao giờ gây ra bất cứ thứ gì chống lại CLB. Trong bóng đá, mọi thứ luôn vận động. Tôi đã chơi ở đây 11 năm, có lẽ ban lãnh đạo muốn làm gì khác. Điều quan trọng nhất là chúng tôi chia tay trong điều kiện tốt đẹp.
Bất chấp kết thúc cay đắng này, liệu chúng ta có thể nói về câu chuyện tình yêu anh và PSG được không?
Bạn không thể gắn bó 11 năm với một đội bóng nếu bạn không yêu đội bóng ấy. Tôi đã nhận được rất nhiều lời đề nghị trong những năm qua và mặc dù tôi đã nghĩ đến chuyện ra đi nhưng rồi ưu tiên hàng đầu của tôi vẫn là ở lại đây.
Anh ra đi với kỷ lục là cầu thủ giành nhiều danh hiệu nhất cùng PSG - 30 tất cả. Điều gì truyền cảm hứng cho anh?
Tôi rất tự hào. Đây là một con số đáng kinh ngạc. Điều này có nghĩa là chúng tôi đã thành công trong việc đưa Paris đến nơi xứng đáng mà CLB thuộc về. Tôi hy vọng ai đó vượt qua tôi, điều đó có nghĩa là CLB tiếp tục giành chiến thắng.
Hãy quay trở lại năm 2012. Anh khi ấy mới 19 tuổi có diện mạo như thế nào?
Tôi đến từ một thị trấn nhỏ, tôi cảm thấy hơi lạc lõng với nỗi sợ không thể thích nghi được. Nhưng tôi nhanh chóng cảm thấy tốt. Hôm nay, khi trở lại, tôi tự nhủ rằng Paris là thành phố đẹp nhất thế giới.
Anh được phòng thay đồ PSG đón nhận như thế nào?
Chúng tôi đã may mắn có những cầu thủ vĩ đại nhưng trên hết là những con người vĩ đại. Maxwell, Ibrahimovic, Pastore, Sirigu, Lavezzi... Họ thực sự đã giúp đỡ tôi. Kể cả hôm nay chúng ta vẫn ở bên nhau. Một ví dụ thôi: khi tôi đến Doha, Pastore (hiện khoác áo Qatar SC - PV) đã nói với tôi: "Tớ sẽ đồng hành cùng cậu" và chúng tôi đã sống cùng một nhà trong 10 ngày.
Nhìn lại, anh yêu thích khoảng thời gian nào nhất?
Trong những năm đầu chúng tôi là một tập thể rất gắn bó. Cầu thủ Pháp, cầu thủ Ý, tân binh... Xuất hiện một thế hệ mới. Vấn đề trong phòng thay đồ vẫn còn đó, chúng tôi đã nói chuyện với nhau. Chúng tôi là bạn bè, chúng tôi đi nghỉ cùng nhau. Lúc đầu hơi khó khăn với cầu thủ Pháp nhưng sau đó chúng tôi luôn sát cánh bên nhau, Douchez, Chantôme, Jallet, thậm chí cả thủ môn thứ 4.
Tất cả đều có cùng một mục tiêu. Dần dần, chúng tôi có đội hình mạnh hơn nhưng kém đoàn kết hơn. Khi bạn thắng, thật dễ dàng để trở thành bạn bè. Nhưng khi những vấn đề đầu tiên xuất hiện, bạn sẽ thấy đó có thực sự là một tập thể có tuyệt vời hay không. Tôi nghĩ đó là vấn đề chúng tôi gặp phải sau này, nó không còn như vậy nữa.
Vào thời điểm đó, cùng với Thiago Motta và Blaise Matuidi, các anh đã tạo nên một trong những hàng tiền vệ xuất sắc nhất châu Âu. Anh đã có cảm xúc gì?
Chúng tôi bổ sung cho nhau. Những cầu thủ như Blaise, Thiago hay tôi, còn có những người khác, nhưng ở đó mỗi người đều có vai trò của mình. Đó là niềm vui bất tận! Chúng tôi biết chúng tôi có khả năng kiểm soát thế trận. Trong bóng đá, khu trung tuyến mang lại sự cân bằng và kiểm soát bóng. Ngay cả khi đối đầu với Barcelona vĩ đại, chúng tôi biết mình sẽ ở đẳng cấp tương tự với tuyến giữa. Chúng tôi tự tin rằng nhắm mắt cũng có thể chuyền chính xác cho nhau trên sân.
Đã có rất nhiều lời chỉ trích trong những năm gần đây về tuyến giữa PSG. Có vấn đề gì thế ? Lựa chọn chiến thuật? Cơ cấu nhân lực dẫn đến mất cân đối ư?
Như tôi đã nói, đó là một trò chơi bổ sung, hỗ trợ lẫn nhau. Đôi khi thật khó để chạy đi chạy lại nên cần tận dụng tốt quả bóng mà bạn có trong chân. Sự thật là đôi khi chúng tôi thiếu sự cân bằng này là do sự lựa chọn của CLB. Nó có thể hoạt động trơn tru ở một số trận, nhưng không phải tất cả. Tôi rất vui trong những năm đầu tiên mà sau này tôi đã không tìm thấy lại được. Điều đó không ngăn cản chúng tôi có những trận đấu tuyệt vời, nhưng rõ ràng chúng tôi có thể làm tốt hơn.
Cầu thủ nào có ảnh hưởng nhất tới anh?
Zlatan đã mang lại rất nhiều điều, không chỉ cho tôi, mà cho cả CLB. Anh ấy mang đến niềm tin này, ý tưởng rằng nếu đã mơ thì bạn nên mơ thật lớn lao. Ngay cả khi chúng tôi không được đánh giá cao, Ibra vẫn mang đến cho mọi người sự tự tin để cống hiến hết mình. Điều này cũng đúng với mọi thành viên khác của CLB: anh ấy luôn thúc đẩy họ ở mức tối đa.
Điều đó thật khó khăn, anh ấy có thể hung dữ, nhưng trong một tập thể, một chàng trai như vậy sẽ khiến bạn trưởng thành hơn. Sau đó, có rất nhiều cầu thủ khác... Ngay cả Kylian (Mbappé) đã mang đến một điều gì đó đáng kinh ngạc, cậu ấy đã vượt lên trên chúng tôi một bậc trên sân bóng.
Trận đấu nào để lại ấn tượng nhất cho anh?
Chúng tôi đã có rất nhiều trận đấu tuyệt vời. Đó là trận hòa 4-0 trước Barça (lượt đi vòng 1/8 Champions League, tháng 2/2017). Bàn thắng mà chúng ta ghi được ở phút 90 trước Real Madrid nhờ công của Kylian (1-0, lượt đi vòng 1/8 Champions League, tháng 2/2022), một trận đấu tuyệt vời mà Los Blancos không tung ra được một cú sút nào. Trận 3-0 trước Bayern (vòng bảng, tháng 9/2017).
Trận nào là nỗi đau lớn nhất?
Barcelona (1-6, lượt về vòng 1/8 Champions League, tháng 3/2017). Tôi nghĩ chẳng ai có thể tiêu hóa được những thứ đại loại thế. Thật không thể tưởng tượng được. Sau khi trải nghiệm điều này, bạn tự nhủ: Phải làm tất cả để đảm bảo rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Nhưng bóng đá cũng đẹp vì điều đó. Nếu bạn nhìn nó từ phía đối diện, nó thật điên rồ. Tôi nghĩ đó là định mệnh. Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều từ những thất bại lớn. Những khoảnh khắc này cũng khiến bạn hiểu rằng bạn thực sự quan tâm đến CLB.
Lối sống của anh là chủ đề được nhắc đến nhiều lần trong những năm gần đây. Anh có gì hối tiếc về điều đó không?
Đó là cách giúp tôi tồn tại. Đối với tôi, bóng đá luôn là một trò chơi, sau đó tôi mới có cuộc sống của mình. Thú vui của tôi là được đến nhà hàng, uống một ly rượu khi không tập luyện. Có những cầu thủ trốn tránh, tôi luôn gánh trách nhiệm trong cuộc sống cũng như trên sân cỏ. Tôi nghĩ mọi người cũng thích tôi một chút vì điều đó: họ thấy tôi bình thường. Tôi đã có những khoảng thời gian tôi có thể đi ăn cùng bạn bè, đi hộp đêm khi còn trẻ. Tôi đã ở đây 11 năm, việc mọi người gặp tôi nhiều hơn những người khác là điều bình thường. Tôi sẽ không ngồi ở nhà mỗi ngày.
Điều này có phù hợp với một cầu thủ chuyên nghiệp? Anh không thể tiến xa hơn nữa ư?
Tôi luôn luôn rất chuyên nghiệp. Nếu tất cả các HLV mà bạn từng làm việc cùng, ở Paris hoặc ĐT Italia, đều thích bạn, thì điều đó là gì? Tôi tự hào và hạnh phúc khi được họ ghi nhận. Mọi người biết tôi đều biết tôi quan tâm đến CLB này, đến công việc này tới mức nào. Tôi chưa bao giờ tập muộn một phút trong suốt mười một năm ở đây.
Chấn thương buộc anh phải nghỉ thi đấu nhiều trận đấu...
Năm 15 tuổi, tôi đã tập luyện với các cầu thủ đội 1. Giờ tôi đã 30. Đến một lúc nào đó, cơ thể sẽ rệu rã. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất tốt. Năm ngoái, tôi dính hai chấn thương nhỏ nhưng tôi đã thi đấu 38 trận, và với luật thẻ vàng, tôi luôn vắng mặt 5 hoặc 6 trận mỗi năm (cười).
Sự khác biệt giữa Marco lúc đến năm 2012 và Verratti lúc ra đi năm 2023 là gì?
Trong bóng đá, tôi luôn như vậy. Tôi luôn muốn được vui vẻ để chơi bóng. Tất cả các HLV khi đến đều luôn nói với tôi rằng: “Cậu không thể làm được điều đó”. Nhưng sau một lúc, họ nói, "Được rồi, Marco, được rồi, làm việc này đi”. Tôi nghĩ tôi là một cầu thủ khác biệt một chút vì điều đó. Sau đó, về mặt cá nhân, tôi trở thành một người đàn ông, một người cha, tôi gặp vợ mình. Thành phố này (Paris) đã thay đổi cuộc đời tôi.
Anh sẽ quay lại sống ở Paris chứ?
Tôi sẽ sống ở đây cả đời. Gia đình tôi, các con tôi đều ở đây. Khi nào rảnh tôi sẽ quay lại sống cùng gia đình, vợ con.
Và ở CLB? Anh có muốn một ngày nào đó trở lại với một vai trò khác không?
Tôi thích rất nhiều thứ trong cuộc sống, tôi không biết liệu mình có muốn tiếp tục theo đuổi bóng đá hay không. Tôi có mối quan hệ rất tốt với mọi người, với chủ tịch Nasser al-Khelaiïfi. Chúng ta sẽ thấy. Ít nhất tôi sẽ vẫn luôn đến và thưởng thức các trận đấu. Tôi muốn thấy PSG vô địch Champions League.
Anh có bao giờ nghĩ về sự nghiệp của mình sẽ như thế nào nếu chia tay PSG rồi đến Barça vào năm 2017 không?
Không, bởi vì khi bạn nghĩ như vậy, bạn sẽ thấy hối tiếc. Tôi đã có được niềm vui trong hơn mười năm ở đẳng cấp cao nhất với màu áo này. Đó là điều tuyệt vời nhất. Chúng ta không giành được mọi thứ khi bạn sa sút, nhưng niềm vui và sự xứng đáng càng lớn hơn khi bạn giành chiến thắng.
Làm sao anh biết được rằng đội bóng không còn tin tưởng vào anh nữa?
Tôi là người chân thành, tôi nói những gì tôi nghĩ. Họ cũng làm như vậy. Lúc đầu, tôi đã có cuộc phỏng vấn với HLV (Luis Enrique), ông ấy nói với tôi rằng tôi không nằm trong kế hoạch của ông ấy. Ông ấy là một HLV tuyệt vời và đang làm những điều tốt đẹp cùng PSG. Tôi không coi đó là một quyết định cá nhân. Tôi chưa bao giờ có kẻ thù trong đời, tôi thích những điều rõ ràng hơn.
Ông ấy có đưa ra lời giải thích nào cho anh không? Chiến thuật, kỷ luật hay đại loại là một điều gì đó tương tự…
Không, chỉ là ông ấy muốn thay đổi. Rằng tôi đã ở đây nhiều năm, rằng ông ấy muốn một điều gì đó mới mẻ. Đối với tôi, mọi chuyện không bao giờ xảy ra một cách ngẫu nhiên. CLB muốn tôi tìm bến đỗ khác nên tôi bắt đầu nói chuyện với các đội bóng và tôi đã chọn Qatar.
Anh có hiểu quyết định của họ, chỉ sáu tháng sau khi gia hạn đến năm 2026 không?
Tôi nghĩ trong bóng đá không có nhiều lý do “chính đáng” đâu. Mỗi người đều có quan điểm của riêng mình. Tôi nghĩ Luis Enrique cần những cầu thủ khác. Tôi không có gì chống lại ông ấy, chúng tôi có mối quan hệ rất tốt. Tôi đã tập luyện tối đa mỗi ngày, ông ấy không thể nói bất cứ điều gì xấu về tôi. Đôi khi có những thay đổi và điều đó cũng tốt.
Đã có những cuộc thảo luận với các CLB như Bayern Munich hay Barça. Tại sao anh lại chọn Qatar?
Tôi muốn có một trải nghiệm khác. Tôi không muốn đến một đội bóng nào khác ở châu Âu, nơi tôi có thể đối đầu với PSG. Tôi muốn đây là đội cuối cùng của tôi. Là chính tôi đã muốn đến Doha. Chắc chắn trình độ không bằng nhưng tôi có những thú vui khác: giúp giải VĐQG nơi đây phát triển, tư vấn cho đồng đội.
Khi chúng tôi nói với anh rằng dường như anh sẽ treo giày sớm. Điều đó có khiến anh khó chịu không?
Cuối cùng, điều quan trọng nhất trong cuộc sống là niềm vui. Tôi thích tập luyện, thi đấu, ngay cả khi nó không ở cùng đẳng cấp. Tôi vẫn đang vui vẻ đấy thôi.
Anh đã xem các trận đấu của PSG kể từ khi anh ra đi ư?
Đúng vậy, tất cả. Cũng giống như tôi xem các trận của Pescara. Trận đấu với Marseille (4-0) thật tuyệt vời, tôi tự hào về họ. Đã có rất nhiều thay đổi, họ cần thời gian để hiểu hết ý của Enrique. Ông ấy là một HLV giỏi, người có thể làm được những điều tuyệt vời.
Sự sáng tạo của anh là thứ PSG đang thiếu ở khu vực giữa sân. Anh có nghĩ, lẽ ra mình có thể mang lại điều gì đó cho đội bóng này không?
Tôi nghĩ là có. Tôi biết mình có khả năng gì, tôi vẫn tập luyện với họ hai tháng. Trong những ngày qua, thậm chí còn có những cầu thủ gần như cầu xin tôi ở lại. Đó là sự ghi nhận lớn nhất từ những người gặp bạn hàng ngày, biết bạn có thể cống hiến những gì. Điều tương tự cũng xảy ra với tất cả HLV mà tôi từng làm việc cùng: khi họ rời Paris, họ muốn tôi đến chơi cho đội bóng họ sẽ dẫn dắt.