Cho tới phút 70 của trận đấu, 4 cầu thủ trên hàng công của Arsenal chỉ tạo ra 6 pha dứt điểm. Ngoại trừ bàn thắng từ chấm đá phạt trực tiếp của Odegaard thì 3/5 pha dứt điểm còn lại không qua được chốt chặn các trung vệ Burnley và một đi ra ngoài cầu môn. Chất lượng tấn công của Arsenal, như một thói quen xấu, là rất thấp.
Nếu không có chấm đá phạt cố định kia, Arsenal chưa chắc… có điểm rời Turf Moor. Suốt hiệp 2, Burnley mới là đội kiểm soát trận đấu với thời lượng kiểm soát bóng lên tới 60%. Không phải là Arsenal hay hơn, xuất sắc hơn mà đơn thuần là họ đã may mắn hơn, khi hàng công của Burnley cũng thuộc dạng “cùn” tại Ngoại hạng Anh. Nếu là một đội bóng khác, như Brentford chẳng hạn, Arsenal chắc hẳn đã trải qua một buổi chiều khốn đốn. Burnley quá thiếu các ý tưởng tổ chức ở 1/3 sân đối phương nên dù cầm bóng tốt ở khu trung tuyến nhưng giải pháp của họ mới dừng lại ở nhồi biên, tạt cánh và đánh đầu. Số lượng quả phạt góc hai đội được hưởng nói lên tất cả: Burnley hưởng XXX góc, trong khi thống kê của Arsenal là.
Càng chê tuyến trên của Burnley bao nhiêu thì sức mạnh của Arsenal càng được phản ánh rõ bấy nhiêu. Gặp một đội bóng tầm thường như thế nhưng Arsenal chẳng thể hiện được gì đáng kể, cho xứng với danh xưng “CLB Ngoại hạng Anh mua sắm nhiều nhất mùe hè 2021”. Riêng Bukayo Saka có tới 3 lần đỡ hụt khi nhận bóng trong vòng 16m50, một hình ảnh tuy tiểu tiết nhưng nói lên nhiều điều về Arsenal lúc này: Một tập thể hời hợt, bạc nhược, thiếu sức sống và thiếu cả những khát vọng dù là căn bản nhất trong thi đấu đỉnh cao.
Vấn đề ở chỗ: Arsenal tồi tệ và yếu đuối là thế nhưng bằng cách nào đó vẫn giành trọn 3 điểm. Họ giành 3 điểm khi niềm tin của CĐV và giới chuyên môn dần cạn kiệt và quả thật nhìn một Arsenal chơi thứ bóng đá vô hồn như những gì trình diễn trước Burnley, ngay cả người lạc quan nhất cũng không dám tin, không dám yêu và cũng chằng buồn chờ đợi!
Oái ăm ở chỗ trong bóng đá, có một nguyên lý bất di bất dịch là kết quả mới là điều quan trọng nhất, những thứ khác có hay không không quan trọng. Những lúc thế này, người ta chỉ mong Arsenal thua thêm 1 trận, hoặc càng nhiều trận càng tốt để Arteta và cả người cộng sự Edu bị nhà Kroenke gửi trát sa thải. Nhưng nếu tuần sau, và có thể là cả tuần sau nữa, Arsenal lại thắng thì gió lại đảo chiều. Ngay cả khi một vài trận thắng theo kiểu “nhạt nhoà và vô vị” không đại diện cho sức bền của đội bóng thì những con số “cơ học” như vậy là đủ để cứu chiếc ghế của HLV trưởng, trong trường hợp này là công việc của Arteta.
Arsenal là như thế, thường thua khi tất cả nghĩ họ sẽ thắng và ngược lại sẽ thắng khi cả thế giới tin rằng, đoàn quân ấy sắp sụp đổ. Họ là đội bóng thiếu ổn định, thất thường, sáng nắng chiều mưa như thiếu nữ mới lớn Không ai là không thích thắng nhưng chỉ những ai theo dõi và yêu mến Arsenal mới hiểu, thắng đôi khi lại kìm hãm sự phát triển của CLB.
Trước mắt là một cuối tuần “êm ả” với ê kíp của Arteta sau những khởi đầu chật vật nhưng lâu dài, họ cần một giải pháp bền vững, chứ không phải những chiến thắng đầy “cảm xúc” kiểu hứng lên là thắng, và thắng nhưng không biết vì sao thắng, như chiến thắng 1-0 trước Burnley!