Cũng ở vòng đấu khai mạc Premier League, giới hâm mộ Chelsea chỉ có 2 lựa chọn rõ rệt nhất cho hình thức cá cược vừa nêu: Alvaro Morata hoặc Michy Batshuayi là những cầu thủ có nhiều khả năng ghi bàn đầu tiên vào lưới Burnley. Tương tự là Romelu Lukaku hoặc Marcus Rashford của M.U, trong trận gặp West Ham. Đấy là khác biệt rõ rệt so với Arsenal.
Ở trận tranh Community Shield, mang tính mở ra mùa bóng mới, cầu thủ ghi bàn cho Arsenal là Sead Kolasinac - một hậu vệ vừa đến theo hình thức chuyển nhượng tự do. Còn ở trận đấu khép lại mùa trước, chung kết Cúp FA, Alexis Sanchez và Aaron Ramsey ghi bàn cho Arsenal. Họ đều đang... chấn thương trong thời điểm này.
Sanchez cũng chính là cầu thủ ghi bàn nhiều nhất cho Arsenal ở Premier League mùa trước. Hệ quả đơn giản là khi anh vắng mặt thì không biết ai sẽ ghi bàn. Trớ trêu ở chỗ, còn có một câu hỏi hóc búa khác trong thời điểm này: bàn thắng cho Arsenal sẽ đến từ đâu, khi cả hai nhà kiến tạo hay nhất là Alexis Sanchez và Mesut Oezil đều sẽ không ra sân trong trận gặp Leicester?
Arsene Wenger vốn không thuộc mẫu HLV nổi tiếng bằng con đường chiến thuật (ông thành công hơn với biệt tài nhìn người và sự logic trong việc phân vai cho các cầu thủ). Vậy nên, khi Arsenal đồng loạt thiếu các trụ cột trong đội hình chính, thì việc điều chỉnh “kế hoạch A” hoặc thay đổi đấu pháp sẽ trở thành vấn đề nan giải. Wenger không giống “thợ hàn” Claudio Ranieri!
Mùa trước, Arsenal thất bại. Thậm chí có thể xem đấy là mùa bóng khó khăn nhất từ khi Wenger dẫn dắt Arsenal. Khẩu hiệu “Wenger out” xuất hiện khắp nơi. Đấy chính là hoàn cảnh bị dồn vào chân tường, khiến Wenger đành làm một việc mà ông rất hiếm khi làm: thay đổi sơ đồ chiến thuật. Sau trận thua 0-3 trên sân Crystal Palace, Wenger chuyển sang chơi 3-4-3, và bỗng thắng đến 7 trong 8 trận cuối cùng ở Premier League, chưa kể thắng cả Manchester City lẫn Chelsea để đoạt Cúp FA. Hệ quả tất yếu: bây giờ mà muốn Wenger... không chơi 3-4-3 nữa, đấy sẽ là điều cực khó!
Đáng lưu ý ở chỗ, sơ đồ 3-4-3 không có chỗ cho mẫu tiền vệ “số 10”. Wenger đành bỏ “số 10” trong cách chơi 4-2-3-1 phổ biến, để có thêm nhân sự cho hàng thủ trong sơ đồ 3-4-3. Như thế có nghĩa là ông tự hy sinh một ưu thế lớn trong cách chơi của Arsenal: sự sáng tạo của Oezil, hoặc cả Sanchez khi cần. Arsenal phòng thủ tốt hơn trong cách chơi mới (sau khi liên tục thủng lưới 3 bàn/trận trong 3 chuyến làm khách trước đó). Nhưng vẻ đẹp vốn đã được xem là “thương hiệu” của Arsenal trong những năm tháng hào hùng trước đây giờ đã tan biến hoàn toàn. Bàn thắng gần đây nhất trong cách chơi mới của Arsenal đến từ tình huống cố định.
Vậy mới khó đoán: bàn thắng cho Arsenal sẽ đến từ đâu, và ai sẽ là người ghi bàn. Trận ra quân gặp Leicester là nơi mà giới quan sát chờ câu trả lời đầu tiên. Nhưng nếu cả 4 “ứng viên” trên thị trường cá cược - Giroud, Lacazette, Welbeck, Walcott - đều không ghi bàn? Sẽ rắc rối to cho ngài Wenger. Người ta đã từng khâm phục Liverpool về khả năng ghi bàn từ mọi hướng, do mọi cầu thủ tấn công. Nhưng đấy là chỗ đặc thù trong cách chơi mà Juergen Klopp huấn luyện. Nó khác hẳn với việc không biết ai sẽ là người ghi bàn hoặc đâu là nguồn kiến tạo bàn thắng cho Arsenal. Dù sao, đấy cũng chỉ là vấn đề đặt ra trước mắt, khi Premier League còn chưa khai diễn.