Thua là thua, không cần bàn cãi thêm. West Ham không quá hay nhưng Arsenal tệ. Như HLV Mikel Arteta khẳng định, đừng viện dẫn lý do nhân sự để bào chữa. Đúng! Đó chính xác là thái độ đúng của một đội bóng lớn.
Chẳng có vấn đề gì cả khi chúng ta sắp xếp hàng công trước West Ham gồm một tiền vệ trung tâm, một cậu nhóc và một siêu dự bị. Đây là tất cả những gì tốt nhất có thể vào thời điểm hiện tại, và kết quả là nó chưa đủ.
Nhưng chí ít, Arsenal đã chiến đấu bằng tất cả những gì họ có. Và một khi đã làm hết sức, chúng ta không phải hối tiếc. Cũng không cần phải cúi đầu đâu Lewis-Skelly. Ở tuổi của em, trong lúc các bạn đồng trang lứa còn vô lo vô nghĩ, thì em đã gánh vác một phần trách nhiệm cùng các đàn anh rồi.
Sai lầm sinh ra là để tiến bộ, chứ không phải chìm trong đau khổ. Nhưng sự dằn vặt của Lewis-Skelly nói lên nhiều điều, rằng ngay cả một đứa bé cũng biết tự nhận trách nhiệm. Suốt bao nhiêu năm, Arsenal bị gọi là "nhà trẻ", nhưng chẳng ai có thể coi thường sự dũng cảm của Lewis-Skelly khi thi đấu bùng nổ như vậy ở mùa giải ra mắt. Không ai là không vấp ngã, quan trọng là cách đứng lên!
Hình ảnh của Lewis-Skelly truyền động lực cho phần còn lại của đội bóng. Rõ ràng, tình hình chẳng có gì thay đổi, chỉ là thêm một chút sóng gió, một chút khó khăn, bởi đời có bao giờ là dễ dàng.
Trong cuộc đua với một Liverpool như "bất tử", Man City sớm đã đầu hàng. Nottingham Forest có thể chạy được bao xa. Tính ra chỉ có Arsenal là bền bỉ nhất. Nhìn xuống dưới, Chelsea ở đâu, Tottenham ra sao, MU thế nào? Nghe nói có đội đang đua trụ hạng thì phải?
Chắc chắn, Arsenal không phải là đội mạnh nhất, nhưng cũng chẳng phải xấu hổ với ai! Với ngân sách hạn hẹp, chúng ta chỉ có những nhân sự khiêm tốn. Tối ưu hóa năng lực của từng cầu thủ hiện có là ưu tiên của Arteta, và ông đang làm rất tốt.
Sau mùa giải này, mọi thứ sẽ đi về đâu, đó là câu hỏi không ai dám trả lời. Nhưng có một điều dám chắc: Khi vẫn còn chung phòng thay đồ với nhau, không cầu thủ Arsenal nào bỏ cuộc giữa chừng!
Đấy là điều người hâm mộ cần hơn ở những cầu thủ, một nền tảng để phát triển lâu dài và bền vững. Hoàn cảnh hiện tại là một ví dụ tốt. Cần có một tư duy đúng đắn rằng không có người này thì sẽ có người khác, đừng chờ đợi hay phụ thuộc một ai. Chẳng lẽ cứ không có Bukayo Saka, Kai Havertz hay Martinelli, thì Arsenal giương cờ trắng luôn sao?
Không! Chúng ta không phải những đội khác. Arsenal không buông xuôi, không từ bỏ, không nản chí. Khi mà HLV Arteta vẫn còn giữ một niềm tin sắt son, thì Pháo thủ vẫn luôn lì lợm. Nhìn kỹ lại mà xem, thành quả không tệ chút nào, với một quang cảnh ở trên cao!