Thất bại đầu tiên
Trong bài tự sự trên trang The Players’ Tribune, Klopp tự nhận với ông thì 98% thời gian làm bóng đá là học cách đối diện với thất bại để vẫn có thể giữ nụ cười, vẫn có thể tìm thấy niềm hứng thú cho trận đấu tiếp theo. Klopp minh chứng luôn rằng ông đã phải học cách sửa sai ngay từ những ngày đầu chập chững bước vào nghiệp cầm quân.
Klopp kể: “Tôi được trao quyền dẫn dắt Mainz vào năm 2001, nơi tôi đã có 10 năm gắn bó với tư cách cầu thủ. Vấn đề ở chỗ tất cả các cầu thủ trong đội hình Mainz khi đó đều là bạn của tôi và vốn quen làm đồng đội với tôi. Vậy mà chỉ sau một đêm, tôi bỗng trở thành thầy của họ. Họ vẫn chỉ quen gọi tôi theo cách bằng vai phải lứa: “Kloppo”.
Khi tôi lên đội hình xuất phát cho trận đấu đầu tiên với tư cách HLV, tôi nghĩ rằng sẽ là tế nhị nhất nếu tôi gặp trực tiếp từng cầu thủ để thông báo ai đá chính, ai dự bị.
Tôi đã không thể lường nổi đó hóa ra lại là kế hoạch dở tệ. Bởi mỗi phòng khách sạn nơi chúng tôi trú quân đều là phòng đôi, đều có hai cầu thủ.
Bạn đã có thể tưởng tượng rồi chứ. Tôi bước vào phòng thứ nhất. Tôi thông báo với cầu thủ này: “Cậu sẽ đá chính vào ngày mai”. Rồi tôi quay sang cầu thủ còn lại: “Rất tiếc, cậu không được đá chính vào ngày mai”. Tôi bắt đầu nhận ra kế hoạch của mình ngu ngốc thế nào khi cầu thủ thứ hai trừng mắt căn vặn tôi: “Nhưng… Kloppo… Tại sao?”.
Nói chung là không biết phải trả lời thế nào. Chỉ có duy nhất một cách giải thích thỏa đáng: “Chúng ta chỉ có thể tung vào đội hình xuất phát 11 cầu thủ”.
Không may làm sao, tôi phải tiếp tục làm điều ấy thêm 8 lần nữa. 18 cầu thủ trong 9 phòng đôi. Phòng nào cũng lặp lại chuyện: “Cậu sẽ đá chính nhé, còn cậu thì không”. Lần nào cũng chung câu hỏi: “Nhưng… Kloppo… Tại sao?”.
Đó chỉ là sai lầm đầu tiên trong rất, rất, rất nhiều sai lầm tôi phạm phải. Tôi có thể làm gì? Học cách sửa chữa sai lầm thôi”.
“Mọi người vẫn hay hỏi tôi rằng vì sao tôi hay cười. Ngay cả khi đội tôi thua trận, đôi lúc tôi vẫn cười. Bởi vì sau khi con trai tôi chào đời, tôi nhận ra bóng đá không phải trò sinh tử. Bóng đá nên là nguồn cảm hứng, là niềm khích lệ, nhất là với trẻ em”, Klopp chia sẻ
Không bao giờ suy sụp
Klopp chia sẻ thêm rằng thậm chí có những kế hoạch ông lên tưởng chừng vô cùng hoàn hảo song thực ra lại hố hoàn toàn. Song quan trọng là phải biết cách sửa chữa, biết cách đứng dậy.
Ông kể tiếp: “Tôi nhớ vào năm 2011. Dortmund của tôi đối đầu Bayern. Dortmund khi ấy chắc đã phải trải qua cỡ 20 năm chưa thể đánh bại Bayern tại Munich. Tôi thích khích lệ người khác qua phim ảnh. Nên khi muốn lây dây cót tinh thần cho các cầu thủ Dortmund, tôi nghĩ ngay tới loạt phim “Rocky”.
Theo quan điểm của tôi, người ta nên chiếu các phần 1, 2, 3 và 4 của “Rocky” trong các trường học trên toàn thế giới. Giống như phổ cập chữ cái ấy. Nếu như xem xong loạt phim này mà bạn vẫn không có cảm giác muốn chinh phục những đỉnh núi, thực sự có gì đó sai sai với bạn.
Đêm trước ngày đấu Bayern, tôi họp đội trong khách sạn. Tôi bảo với họ: “Lần gần nhất Dortmund đánh bại Bayern ở Munich, hẳn là hầu hết các cậu còn đang đóng bỉm”.
Rồi tôi cho họ xem một đoạn trong phần 4 của “Rocky”. Đến cảnh Ivan Drago tập trên máy chạy và có các nhà khoa học dõi theo nhất cử nhất động của mình. Tôi bảo với các cầu thủ của mình: “Các cậu thấy chứ? Bayern giống như Ivan Drago. Mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn hảo nhất. Công nghệ hoàn hảo nhất. Thiết bị hoàn hảo nhất. Có vẻ như chẳng gì cản nổi”.
Rồi tôi cho họ xem cảnh Rocky luyện tập trong điều kiện khắc nghiệt ở Siberia. Tôi lại bảo họ: “Các cậu thấy nữa rồi chứ? Đó chính là chúng ta. Chúng ta như Rocky. Chúng ta nhỏ bé hơn, đúng vậy. Nhưng chúng ta giàu khát khao. Chúng ta có trái tim của nhà vô địch. Chúng ta có thể làm những điều tưởng như không thể”.
Tôi cứ đinh ninh họ sẽ đứng bật lên ghế, sẵn sàng leo núi đến nơi. Nhưng không. Họ hoàn toàn vô cảm.
Tôi nhận ra mình đã sai. Phần 4 của “Rocky” ra đời vào thập niên 80 của thế kỷ trước. Còn các cầu thủ của chúng tôi sinh ra bao giờ chứ?
Bài diễn thuyết hùng hồn của tôi hóa ra vô vị. Tôi phải bắt đầu lại từ đầu”.
Khâm phục học trò |