Kế hoạch A đổ sập
Pep Guardiola không giấu giếm: đây là một mùa giải tệ của Man City. Tệ cả về kết quả lẫn chiến lược. Nếu ai đó nói với Pep hồi đầu mùa rằng ông sẽ phải chiến đấu cho một suất dự Champions League hay FA Cup, danh hiệu duy nhất có thể có ở mùa giải này, với Matheus Nunes và Nico O’Reilly đá ở vị trí… hậu vệ cánh, có lẽ ông sẽ nghĩ đó là trò đùa.
Nhưng đó là sự thật. Kyle Walker, hậu vệ cánh đúng nghĩa duy nhất của đội, đã chuyển sang AC Milan theo dạng cho mượn. Josko Gvardiol, người vốn chơi trung vệ nhưng đã được bố trí đá hậu vệ trái từ khi về Man City, nay đang “phải” trở lại vị trí quen thuộc để xử lý những vấn đề ở trung tâm hàng thủ. Hệ quả là Pep phải kéo về một “tiền vệ thất sủng” trị giá 50 triệu bảng, Matheus Nunes, và một cầu thủ trẻ chưa từng đá chính mùa trước. Nico O’Reilly, để trám vào hai hành lang.
Đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Man City đang trải qua một mùa giải kỳ quặc. Ngoài việc Walker đã ra đi còn Gvardiol đang đá trung vệ, Man City còn mất Rodri vì chấn thương dài ngày, Erling Haaland cũng sa sút rồi chấn thương, trong khi Kevin de Bruyne và Ilkay Gundogan đều đang chơi những trận đấu cuối cùng cho đội. Chính Pep cũng phải thừa nhận: ông đã đánh giá sai mức độ cần thiết của một cuộc tái thiết, và quá tin vào sức bền của những trụ cột đang dần lão hóa.
Nếu Guardiola có một kế hoạch A, thì kế hoạch ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
Guardiola thể hiện khả năng xoay xở
Điều đặc biệt là: Pep không cố chấp giữ lấy bản thiết kế ban đầu. Khi mọi thứ không còn vận hành theo ý muốn, ông không ngồi đó than vãn. Thay vào đó, ông vẽ lại chiến thuật từ đầu, một cách đầy sáng tạo và cũng rất “điên rồ”.
City hiện đang đá với sơ đồ 4-2-2-2: hai số 10 là De Bruyne và Gundogan, phía trên là hai cầu thủ chạy cánh dâng cao. Không có tiền đạo cắm đúng nghĩa, cũng không có “số 9 ảo” như thời đỉnh cao với Messi hay Foden. Vai trò của O’Reilly và Nunes trở nên quan trọng, nhờ việc họ có sức chạy xuyên tuyến tốt hơn Rico Lewis. Trong khi họ chạy, De Bruyne sẽ rảnh chân sáng tạo.
Kết quả? Kể từ tháng 3, O’Reilly là cầu thủ ghi nhiều bàn nhất của City (4 bàn). Nunes thì vừa ghi bàn quyết định phút 94 trước Aston Villa, bàn thắng có thể xoay chuyển cả mùa giải. 10 bàn gần nhất của City đến từ 8 cầu thủ khác nhau, một dạng phân phối trách nhiệm ghi bàn mà hiếm đội bóng nào làm được, và chắc chắn là điều khiến Pep rất hài lòng.
Tất nhiên, hệ thống này không bền vững. De Bruyne và có lẽ là Gundogan đều sắp chia tay, Haaland và Rodri sẽ trở lại, và mọi thứ có thể sẽ được tái thiết một lần nữa. Nhưng từ đầu Pep đã không xem đây là phương án lâu dài. Ông chỉ cần nó vận hành tốt trong 6 trận còn lại để cứu lấy mùa giải.
Và dù người ta có thể bàn cãi về cách dùng người, cách xoay vòng, hay sự thay đổi chóng mặt trong chiến thuật của Pep mùa này, có một điều không thể phủ nhận: khi mọi thứ đổ vỡ, ông không cố bảo vệ cái tôi, mà chọn cách thích nghi để chiến thắng.
Trong thời đại mà nhiều HLV vẫn bảo thủ, tin vào một công thức cố định như tôn giáo, thì Pep Guardiola - người từng bị cho là quá phức tạp, quá nhiều ý tưởng - lại là người thực tế nhất.
Bởi vì ông hiểu: kế hoạch có thể sai, nhưng mục tiêu thì không được phép thay đổi.