Tiêu chuẩn đó cũng đồng thời được áp dụng cho đại đô thị Tokyo, nơi sắp diễn ra kỳ Thế vận hội bị gắn mác “nhàm chán nhất thế giới”.
Khi đặt chân đến Nhật Bản, việc đầu tiên các vận động viên phải làm là xét nghiệm Covid-19. Sau khi có kết quả kiểm tra nhanh, họ phải đến địa điểm cách ly trong 3 ngày. Nơi đó là một khách sạn được chỉ định sẵn. Suốt thời gian này VĐV chỉ được cấp phát đồ ăn là bánh mì theo tiêu chuẩn phục vụ trên máy bay, và không được phép tự ý rời khỏi phòng khách sạn.
Trong trường hợp muốn ra khỏi phòng và đi mua một số vật dụng cần thiết, VĐV phải thông báo trước. Sẽ có một nhân viên bảo vệ hoặc tiếp tân đi cùng họ để giám sát, đồng thời bấm giờ ra ngoài. Không ai được phép bước ra khỏi khu cách ly quá 15 phút, tất cả phải trở về trong khoảng thời gian này. Vi phạm đồng nghĩa với việc bị phạt nặng và về nước sớm.
Nếu hết thời hạn cách ly và đến làng Olympic, chuỗi ngày chán chường của các VĐV vẫn chưa chấm dứt. Cuốn cẩm nang nội quy có ghi một danh sách dài các việc không được làm, từ cấm ra khỏi phạm vi làng cho đến cấm làm chuyện “giường chiếu”. Ban tổ chức đã thiết kế một loại giường đặc biệt kèm khuyến cáo “sẽ sập nếu có 2 người tận hưởng cuộc vui trên đó”.
Tại căng tin của làng Olympic, VĐV được yêu cầu ngồi ăn một mình, cách nhau tối thiểu 2 mét để đảm bảo quy định phòng chống dịch. Việc này khiến nhiều người cảm thấy khó chịu vì họ đã quen sinh hoạt, ăn uống cùng đồng đội, nay phải một thân một mình nơi đất khách quê người. Nhưng nỗi buồn khi ăn có lẽ không thể sánh bằng sự cô đơn khi phải thi đấu ở nơi không khán giả.
Hầu hết địa điểm thi đấu của Olympic diễn ra tại Tokyo, nơi vừa tuyên bố tình trạng khẩn cấp. Chính quyền Nhật Bản cấm khán giả vào những nơi tổ chức thi đấu Olympic ở đây. Nếu thi đấu tốt và giành huy chương, VĐV cũng không còn cơ hội tận hưởng vinh dự như trước. Họ không còn nhận huy chương từ lãnh đạo Ủy ban Olympic quốc tế (IOC) nữa, mà phải tự đeo. Mọi hành động thân mật như bắt tay, ôm... cũng bị cấm, và ai cũng phải đeo khẩu trang trên bục nhận huy chương.