Nếm mùi đầu tiên là các phóng viên của đài truyền hình Việt Nam (VTV). Đặt chân đến sân bay Yangon lúc 18h30 (ngày 1/12), nhưng phải đến 23h15, các phóng viên truyền hình của VTV mới rời được sân bay quốc tế Yangon. Lý do, 3 phóng viên đầu tiên của VTV mang theo một số thiết bị chuyên dụng rất hiện đại cho việc tác nghiệp truyền hình. Kết quả, các nhân viên hải quan, BTC và cả các thành viên của đài truyền hình Myanmar cũng không hình dung đó là… thiết bị gì (!?).
Sau khi hỏi lên hỏi xuống, kiểm tra giấy tờ, lẫn gọi điện khắp nơi xin ý kiến, nhưng không ai có trách nhiệm đứng ra giải quyết. Cuối cùng, các nhân viên hải quan đã đề nghị các phóng viên làm một tờ giấy cam kết rồi cho rời sân bay, nhìn lên đồng hồ thì đã mất hơn 4 giờ đồng hồ, nhưng chẳng biết mình phải mất thời gian chờ đợi vì lý do gì.
Chưa hết, theo quy định, các thành viên có thẻ tác nghiệp tại SEA Games 27 sẽ được mua 1 sim điện thoại có giá 20 ngàn kyat (hơn 20 USD), nhưng chỉ sân bay Yangon bán loại sim này, và 19 giờ là quầy bán đóng cửa. Kết quả, nhiều phóng viên đến Yangon đã quá giờ mở cửa, nên sáng qua (2/12) phải “phi” ngược từ khách sạn lên sân bay cách đấy hơn chục cây số chỉ để mua sim điện thoại. Riêng các phóng viên xuống thẳng thủ đô Nay Pyi Taw như chúng tôi càng khốn khổ hơn, do trung tâm báo chí chưa mở cửa nên không biết tìm mua sim điện thoại ở đâu.
Hôm qua, sau một hồi hỏi loanh quanh và chạy đi tìm khắp nơi, chúng tôi đã tìm đến làng SEA Games, và nhờ mối quan hệ từ trước nên xin vào và may mắn là mua được sim với giá hơn 20 USD. Còn nếu không có thẻ tác nghiệp, bạn phải làm một tờ khai xin phép mua sim với nhiều con dấu và giá từ 150 đến 200 USD/sim điện thoại. Nghe xong giá, tự dưng toát mồ hôi lạnh.
Chuyện có lẽ chỉ có ở Myanmar!