Đề cập đến vấn đề này khi Inter đang khởi động mùa giải mới không tốt có vẻ là bất hợp lý nhưng phải thừa nhận Calhanoglu dù chưa có được phong độ tốt nhất vẫn là không thể thiếu cho Inter, giống như việc anh cùng Lautaro Martinez góp tiếng nói quyết định đưa Nerazurri đến với ngôi sao thứ hai trên ngực áo (chức vô địch Serie A thứ 20).
Điều này cũng không có nghĩa Inzaghi sẽ không bao giờ để anh nghỉ ngơi. Nó đã xảy ra ở trận hòa 1-1 với Monza và sẽ còn lặp lại. Không có ý xem thường Asllani, người đá thay Calhanoglu, nhưng thống kê chỉ rõ rằng với sự hiện diện của tiền vệ Thổ Nhĩ Kỳ, Inter chơi rõ nét hơn, cân bằng hơn, sáng tạo, nguy hiểm và hiệu quả hơn.
Trận derby thành Milano là một minh chứng điển hình. Inter đã trình diễn một bộ mặt hoàn toàn khác khi Calhanoglu bị rút khỏi sân, nhường chỗ cho Asllani. Thất bại không chỉ do sự thay đổi này, nhưng rõ ràng đó là một phần không hề nhỏ. Khi tuyển thủ Thổ Nhĩ Kỳ còn trên sân, Inter chỉ để Milan tung ra 3 cú sút, nhưng sau phút 64, họ phải nhận tới 13 cú sút từ Milan. Không có Calhanoglu, Inter trở nên dễ bị tổn thương ở khu trung tuyến. Khi đó, người ta mới thấy được vai trò của Calhanoglu không chỉ là người kiến thiết lối chơi mà còn là mắt xích quan trọng trong khâu phòng ngự từ xa.
Khi xem xét các mùa giải trước, từ khi Calhanoglu trở thành tiền vệ tổ chức, với anh trên sân, Inter ghi nhiều bàn hơn, để lọt lưới ít hơn và dĩ nhiên tỉ lệ chiến thắng cao hơn. Đó là lý do mà hè vừa qua, Bayern từng cố gắng chiêu mộ Calhanoglu, nhưng Inter nhất quyết từ chối. Calha là mẫu cầu thủ có thể thay đổi cục diện trận đấu, và Inzaghi sẽ phải khéo léo trong việc sử dụng anh để đảm bảo duy trì thể lực trong cả mùa giải.
Inter khi có Calhanoglu khác biệt thế nào?
Hai thông số quan trọng để đánh giá sự khác biệt của Calhanoglu trong vai trò tiền vệ tổ chức ở 3 mùa giải gần nhất là tỷ lệ % chiến thắng và điểm trung bình/trận. Inter thắng 69,6% và giành 2,2 điểm/trận khi Calhanoglu ra sân. Con số đó giảm xuống lần lượt 50% và 1,7 khi anh vắng mặt.