Tưởng như màn trình diễn bùng nổ ở Friuli sẽ là cú hích tinh thần để hàng công của Rossoneri thăng hoa trở lại, nhưng không, trước Atalanta, thầy trò Sergio Conceicao lại trở về thực tại phũ phàng: không một pha dứt điểm đáng kể, không một lần khiến thủ thành Carnesecchi phải trổ tài thực sự.
Từ Pulisic, Gimenez, Leao đến Joao Felix, Milan lần lượt tung ra sân cả một dàn “ngôi sao”, một đội hình tấn công mà trên lý thuyết có đủ mọi phẩm chất: kỹ thuật, tốc độ, đột biến, sức mạnh và cảm giác ghi bàn. Nhưng lý thuyết là vậy, còn thực tế chỉ ra rằng hàng công Milan mùa này vẫn là một nỗi thất vọng lớn. Một thống kê đau lòng: toàn bộ trận đấu với Atalanta, Milan chỉ có đúng một cú sút trúng khung thành và đó cũng chỉ là một pha dứt điểm bị đổi hướng rồi nhẹ nhàng lăn vào tay Carnesecchi. Gọi đó là cú sút "trúng đích" có lẽ cũng là một cách nói quá.
Đó không phải là Milan mà người hâm mộ từng thấy chỉ một tuần trước, khi làm tung lưới Udinese tới 4 lần, với 4 cầu thủ khác nhau ghi bàn: một bản giao hưởng tấn công thực thụ, nơi ai cũng có thể trở thành nghệ sĩ. Nhưng tất cả những gì còn sót lại sau buổi tối ở San Siro là sự im lặng đến lạnh người, một cảm giác bất lực lan khắp các khán đài, và nỗi thất vọng bao trùm.
Nhận định bóng đá Inter vs Milan, 02h00 ngày 24/4: Nerazzurri nhọc nhằn vào chung kết
Trong một thế trận bế tắc, Milan chỉ biết kỳ vọng vào những khoảnh khắc cá nhân. Jovic dù có pha ngoặt bóng biến Bellanova thành “hình nộm” nhưng vẫn sút ra ngoài khi đối mặt cầu môn. Leao thì rê bóng thoáng nhưng lại dứt điểm quá tệ, và anh vẫn chưa thể ghi bàn tại Serie A ở San Siro kể từ… tháng 5 năm ngoái. Còn Pulisic? Gần như tàng hình hoàn toàn bởi những pha kèm rát từ các cầu thủ Atalanta, cộng thêm một nền thể lực đang sa sút rõ rệt.
Joao Felix thì tiếp tục là nỗi thất vọng. Một bản hợp đồng mang nhiều kỳ vọng nhưng càng chơi càng lạc lõng. Cầu thủ người Bồ không chỉ mờ nhạt vì bản thân thiếu hiệu quả, mà còn vì hệ thống Milan không tạo nổi môi trường phù hợp để anh tỏa sáng. Abraham không thể mãi gánh vác hàng công, và điều tương tự cũng đang xảy ra với Gimenez – người vừa trở lại sau chấn thương và vẫn chưa để lại dấu ấn nào xứng đáng với sự kỳ vọng đặt vào anh. Có người nói anh chỉ hợp với giải Hà Lan, nhưng công bằng mà nói, khi cả hệ thống hỗ trợ tấn công yếu kém, thì chẳng ai có thể phát huy đúng tiềm năng.
Thất bại 0-1 trước Atalanta không chỉ khiến Milan hụt bước trong cuộc đua châu Âu mà còn đặt ra dấu hỏi lớn về hiệu quả của cuộc "đại tu" hàng công hồi tháng Giêng. Rossoneri đã “đập đi xây lại” nhưng rốt cuộc vẫn đang loay hoay với cùng một bài toán: làm sao để ghi bàn? Sau trận đấu, người ta không khỏi tiếc nuối khi nhớ lại thời Beckham hay Ronaldinho còn khoác áo đỏ-đen, mỗi quả phạt là một cơ hội thật sự. Còn bây giờ, Milan thậm chí còn không thể khiến thủ môn đối phương phải mướt mồ hôi.
Rạng sáng 24/4, sau trận hòa 1-1 lượt đi, Milan sẽ tái đấu Inter tại bán kết Coppa Italia, một trận đấu được ví như "chiếc phao cứu sinh" cuối cùng cho cả mùa giải. Với vị trí thứ 9 ở Serie A và cánh cửa châu Âu ngày càng xa vời, đây là cơ hội gần như duy nhất để Milan tránh một năm trắng tay toàn diện. Và để làm được điều đó, Rossoneri buộc phải tìm lại chính mình, chính xác hơn, là bản ngã của một đội bóng từng khiến cả Serie A run sợ mỗi lần họ tăng tốc.
Conceicao còn tệ hơn Fonseca
24 điểm sau 16 trận là tất cả những gì Sergio Conceicao làm được tại Serie A kể từ khi lên thay Fonseca: 7 thắng, 3 hòa và 6 thua, trung bình 1,5 điểm/trận. Con số ấy thậm chí còn kém hơn chính người tiền nhiệm – Fonseca giành 27 điểm sau 17 trận (1,59 điểm/trận). Milan thay tướng nhưng chưa thể đổi vận!