Bi kịch tuổi thơ
Lọt thỏm giữa những tay golf ăn vận tươm tất, khí khái ngút trời đang thực hiện những cú vụt gậy có một người đàn ông đen đúa, tuềnh toàng. Dấu ấn sương gió in đậm trên gương mặt ông. Người đàn ông ấy là Llewellyn Barnes. Và mới 5 tháng trước thôi, Barnes chỉ là một người vô gia cư.
Trong buổi đánh thử chuẩn bị cho giải Senior Tour, thành tích của Barnes là +2 gậy. Không quá đặc biệt nếu so với những ứng viên khác, nhưng lại vô cùng đặc biệt đối với một tay golf mà suốt cả năm trước đó ông không cầm gậy lần nào. Câu chuyện mà Llewellyn Barnes sắp kể sau đây sẽ cho chúng ta thêm niềm tin vào cuộc sống.
Llewellyn Barnes trải qua một tuổi thơ đau khổ. Bố mất năm ông 10 tuổi, mẹ do không đủ khả năng nuôi nên đã ruồng bỏ ông. Vậy là từ năm 10 tuổi, Barnes đã bắt đầu bước vào hành trình phiêu dạt.
Ban đầu, ông làm người giữ gậy cho các tay golf (gọi là caddie) cho một CLB golf ở Centurion (thành phố Zwartkops). Mỗi buổi sáng Barnes lên trường đi học, đến chiều lại đi làm caddie. Thù lao cho công việc này đủ để Barnes mua bánh mỳ và nước. Ngoài ra, ông cũng coi đây là cơ hội để học hỏi từ các tay golf chuyên nghiệp.
Nhưng cuộc sống bình yên thế này chỉ kéo dài vỏn vẹn 3 năm. Năm Barnes 13 tuổi, ông phải bỏ chạy khỏi Zwartkops vì bị thầy giáo và các học sinh khác bắt nạt. Ông phiêu dạt tới Durban, ngủ trong các container và làm nghề bán báo dạo. Nghe ngóng được mẹ đang sống ở Eastern Cape, Barnes tìm mọi cách để đoàn tụ với bà.
Tiếc thay, mẹ của Barnes khi đó đã cưới một người đàn ông khác. Họ ngày nào cũng say rượu và cãi vã. Đến năm 18 tuổi, Barnes lại một lần nữa ra đi. Ông tìm tới nhà bà ngoại của mình, nhưng do không học hành gì, Barnes không thể xin việc làm. Rốt cuộc, Barnes quyết định trở lại Zwartkops tiếp tục làm nghề caddie.
Cuộc sống màn trời chiếu đất
Barnes ban ngày thì đi giữ gậy, tối đến ngủ tạm dưới các tán cây. Vào mùa Đông, ông cũng những người vô gia cư khác đốt lửa sưởi ấm. Thi thoảng khi không có việc, Barnes lại lặn xuống sông Hennops để tìm những quả bóng golf rơi xuống đó. Vào mùa Hè, có những ngày Barnes tìm thấy cả trăm quả bóng dưới sông. Ông đem bán chúng lấy tiền.
Nhưng rồi sân golf nơi Barnes làm việc cải tổ. Barnes bắt buộc phải ra đi và kể từ đó, cuộc sống của ông là những ngày vạ vật trên đường phố. “Tôi không có nhà, không có gia đình, không có người thân, không có nghề nghiệp. Tôi hoàn toàn cô đơn”, Barnes tâm sự.
Barnes cứ sống vạ vật qua ngày như vậy cho tới tận năm ông… 58 tuổi. Trong một chương trình giúp đỡ những người vô gia cư, sân golf nơi Barnes làm nghề giữ gậy tặng ông một chỗ ngủ tạm trong nhà kho. Thế rồi nhờ vận may, Barnes quen biết Gareth Frost – một mạnh thường quân chuyên giúp đỡ những người vô gia cư.
Gareth Frost nhìn thấy ở Barnes điều gì đó khác biệt so với những người vô gia cư khác. Nếu như đa phần người vô gia cư đều chỉ cần cơm ăn 3 bữa và một chỗ ngủ thì Barnes cho đến bây giờ vẫn nuôi tình yêu với golf. Kinh nghiệm hàng chục năm giữ gậy đã nuôi dưỡng tình yêu và cả bản năng chơi golf của Barnes. Ở tuổi 58, dù đã hàng nghìn lần cầm những chiếc gậy golf, nhưng lần đầu tiên Barnes được thực hiện một cú vụt. Nhờ sự giúp đỡ của Frost, Barnes giờ đây đã có thể tập luyện hàng ngày như một tay golf chuyên nghiệp. Câu chuyện của ông được kể lại và nó truyền cảm hứng cho nhiều người.
Bằng cách nào đó mà Llewellyn Barnes đã vượt qua cả một cuộc đời đói nghèo, lang thang vạ vật để tìm thấy ánh sáng cuộc đời khi đã gần 60 tuổi.
Câu chuyện của Barnes nhận được 9.600 chia sẻ Câu chuyện về Llewellyn Barnes trên Facebook đã nhận tới 9.600 lượt chia sẻ chỉ sau 48 tiếng đăng tải. Một tài khoản tên Leticia Potts thậm chí còn kêu gọi tay golf tỉ phú Tiger Woods ra mặt giúp đỡ Barnes. Potts viết: “Tiger Woods không còn lạ gì những người làm nghề cầm gậy golf. Barnes đã biến những điều không thể thành có thể. Thế giới đang cùng giúp đỡ Barnes |