Nhắc đến chuyện cũ để thấy rằng, vinh quang luôn thuộc về những người dám hy sinh và chiến đấu hết mình cho ĐTQG. Và, với NHM và bóng đá thành tích là thứ rất cần. Nhưng, thước đo giá trị một cầu thủ chính là sự dâng hiến. Bạn sẽ được vinh danh nếu biết quên “cái Tôi” để chiến đấu vì “cái Ta”.
Tôi bỗng nhớ đến ĐTQG trong bối cảnh rất nhiều người trong số chúng ta không mấy quan tâm đến hành trình của họ. Số là trong khoảng thời gian 3 giờ đồng hồ quá cảnh tại Kazakhstan trước khi tới Uzbekistan, tiền vệ Nguyễn Ngọc Duy đã nhắn với tôi rằng: “Chuyến đi dài quá, mất gần trọn một ngày anh ạ”. Tôi hỏi: “Em có nản không”? Tuyển thủ này khiến tôi bất ngờ khi trả lời rằng: “Mệt thì có, nhưng nản thì không”.
Cựu tiền vệ Nguyễn Hồng Sơn
Tôi cả mừng vì cầu thủ của chúng ta đến Uzbekistan với phơi phới niềm tin. Họ cảm thấy tự hào vì được thực hiện nhiệm vụ quốc gia. Cũng hy vọng rằng, hành trang về nhận thức và sự tự tin qua hai trận đã đấu sẽ giúp các cầu thủ chơi tốt trong cuộc đọ sức với Uzbekistan ngày mai.
Hôm qua, trên trang thông tin cá nhân của mình, tiền vệ Cao Sỹ Cường đã viết: “Một hành trình dài rồi cũng tới đích. Cảm ơn hai ông em Thành Lương và Ngọc Duy nhiều lắm. Tô mì đã ‘cứu’ ta qua đêm nay”.
Thế đấy, đằng sau sự hào nhoáng, thậm chí là ì xèo, các ngôi sao của chúng ta cũng có những khoảnh khắc rất… đáng yêu. Họ chia nhau từng tô mì.
Và, có cũng rất vất vả, nhưng không nguội lạnh niềm tin và thiếu ý thức trách nhiệm trên hành trình tìm kiếm vinh quang cho đất mẹ. Và, có một điều chắc chắn rằng, NHM luôn ghi nhớ những người biết hy sinh vì bóng đá Việt. Bởi, nói cho cùng, cuộc sống rất đỗi công bằng.