Chủ nhân của bốn Quả bóng Vàng, cầu thủ xuất sắc nhất thế giới trong
nhiều năm qua đã làm tất cả những gì có thể để kéo cả đoàn tàu Argentina tiến
bước trên đất Brazil, nhưng cả cái đoàn tàu ấy vẫn chạy ậm ạch, phì phò như
thiếu sinh khí, thậm chí có lúc tưởng như chối bỏ mọi nỗ lực của người đang kéo
họ đi lên.
Nếu quan sát kỹ trong 4 trận đấu vừa qua, duy nhất có Mascherano và Di
Maria là có phần muốn chung tay góp sức cùng đội trưởng. "La Pulga" thường xuyên
phải lùi về phần sân nhà để nhận bóng và phát động tấn công. Đáng ra, cầu thủ
số một thế giới phải là người nhận được nhiều bóng nhất, nhưng không, ở tuyển
Argentina, không hiểu vì lý do gì, rất ít người muốn chuyền bóng cho Messi, kể
cả Gago, Aguero, Higuain, Lavezz hay Palacio. Có vẻ ai cũng muốn tự mình ghi
bàn, không cần đến số 10.
Nhưng sự thực thì sao? Nếu không có Leo thì lúc này các cầu thủ
Argentina, giống như Tây Ban Nha, đã phải xem World Cup qua TV từ nhà riêng của
mình. Trong cả 4 trận đấu, Messi đều là người quyết định chiến thắng, khi
trực tiếp ghi bốn bàn trong ba trận ở vòng bảng, và tạo ra đường chuyền tuyệt
vời để Di Maria kết liễu sự kháng cự ngoan cường của cỗ máy phòng thủ cực kỳ
chính xác của Thụy Sĩ tại vòng 16 đội. Không phải ngẫu nhiên mà sau cả 4
trận, tiền đạo của Barca và tuyển Argentina luôn được chọn là “cầu thủ chơi
xuất sắc nhất trận đấu”.
Sự cô đơn của Messi trong màu áo Argentina có thể bắt nguồn từ vài lý do.
Trước tiên, do HLV Alejandro Sabella bất lực trong việc xây dựng một lối chơi
xoay quanh Messi, như ở Barcelona. Chiến lược gia này đã không tìm ra được một
sơ đồ chiến thuật hợp lý để các cầu thủ khác phục vụ chân sút xuất sắc nhất của
mình, hoặc nếu có muốn làm thế, thì cũng rất dễ bị nhìn thấy và rất dễ bị hóa
giải. Trái lại, có cảm giác Messi còn phải gánh nhiệm vụ làm bóng cho các tiền
đạo khác, dù những người đó đang ở phong độ rất thấp, đến mức cứ như “một số
cầu thủ chưa biết World Cup đã bắt đầu” theo cách nói của Diego Maradona trong
chương trình truyền hình “De Zurda”.
Huyền thoại bóng đá của Argentina và thế giới đã chỉ trích gay gắt đương
kim HLV Sabella vì không biết kích hoạt sự phối hợp giữa các cầu thủ, khiến mỗi
người chơi một kiểu, rời rạc, “ít di chuyển, không có sự thay đổi đột ngột về
tốc độ” và “không có sự hỗ trợ lẫn nhau”. Thậm chí, trên các mạng xã hội, không ít các CĐV còn cho rằng “chơi như
thế này thì cần quái gì đến HLV”.
Một lý do khác, như đã nói ở trên, có vẻ các cầu thủ Argentina, đặc biệt
là ở hàng công, đều muốn mình cũng phải là ngôi sao trên bầu trời Argentina. Di
Maria là một thí dụ. Mặc dù là người chơi lăn xả nhất và cũng gắn kết nhất với
Messi, nhưng cầu thủ của Real Madrid cũng ít lần quan sát đội trưởng của mình
di chuyển như thế nào, đứng ở đâu mà cứ hùng hục bứt phá cá nhân và sút từ xa,
kể cả khi không có mấy khả năng ghi bàn. Nếu có đường chuyền dọn cỗ của Messi,
có lẽ Di Maria chưa thể có một bàn thắng nào tại Cúp Thế giới lần này. Còn
những Gago, Lavezzi, Higuain thì hoàn toàn lặn mất tăm và hầu như không có một
pha phối hợp nào ra hồn với số 10.
Cũng có thể còn có một lý do khác, đó là vì Messi chưa được các đồng đội
coi là một thủ lĩnh thực thụ dù khoác băng đội trưởng. Ở Argentina, nếu ai đó
muốn chiếm được trái tim của họ, người đó trước tiên phải cống hiến trong một
thời gian nhất định tại một đội bóng trên quê hương của mình. Messi rời
Argentina sang Barcelona từ lúc 13 tuổi, nên dù có tài giỏi đến mấy vẫn bị coi
là một “đứa con nuôi”.
Messi đã từng bị chỉ trích là không yêu tổ quốc bằng FC Barcelona. Và
giờ đây, khi một mình anh kéo Argentina đi tiếp tại Brazil, thì anh lại bị một bộ phận các cules chỉ trích “thiếu trách nhiệm với CLB, giữ sức cho World Cup, cho Argentina”. Và đây chính
là nỗi khổ và là sự cô đơn lớn nhất của Messi.
Nhưng xin Messi đừng lo, vì bù lại, đối với tất cả những người yêu bóng đá thực sự trên toàn thế giới, anh luôn là một thần tượng, một siêu sao mà ít ai có thể sánh được.