Nói về “ngôi sao” của làng huấn luyện, cứ phải liệt kê những nhân vật nhẵn mặt như Pep Guardiola, Jose Mourinho, Antonio Conte, Arsene Wenger hoặc Juergen Klopp...
Đấy là chỉ mới điểm qua hàng ngũ HLV giỏi ở Premier League. Bóng đá đỉnh cao còn có Carlo Ancelotti, Diego Simeone, Luis Enrique... Điểm chung: họ đều không mấy quan tâm đến các ĐTQG. Conte từng dẫn dắt Squadra Azzurri tại EURO 2016? Vâng. Nhưng bây giờ, ông hồ hởi hơn nhiều, khi đã tiến thêm một bước quan trọng trong sự nghiệp huấn luyện, luôn tỏ ra hãnh diện về việc được dẫn dắt Chelsea. Conte hạnh phúc thấy rõ - và đấy là thứ hạnh phúc mà ông không có trong suốt 2 năm dẫn dắt ĐT Italia.
ĐT Argentina hiện thời cũng được dẫn dắt bởi một nhân vật nào đấy, tên là Edgardo Bauza. Chắc chắn không có tên ông, nếu người ta chọn một Top 5 hoặc Top 3 HLV nổi tiếng nhất Argentina. Phải có nguyên nhân cho tình trạng này.
Bạn nghĩ thế nào về HLV Wenger? Ông này rất giỏi, rất nổi tiếng, nhưng có vẻ như đã qua thời đỉnh cao phong độ. Vì ông hơi... lỗi thời, đại khái thế. Phức tạp ở chỗ, 12 năm đã trôi qua kể từ lần cuối Wenger đưa Arsenal lên ngôi vô địch Premier League, khiến ông không được các “siêu CLB” quan tâm nữa. Không được tính là “siêu sao”, nhưng Wenger vẫn luôn thành công, luôn đưa Arsenal vào Champions League. Nên ông vẫn cứ là “vua” trong cái cõi riêng của mình.
Bây giờ, Wenger mà không huấn luyện Arsenal thì chắc địa chỉ tiếp theo để ông chọn lựa chỉ có thể là một... ĐTQG nào đấy. Cụ thể hơn, chính là ĐT Anh mà Wenger từng là ứng cử viên sáng giá trước khi FA quyết định mời Allardyce. Vì sao chọn Allardyce thay vì Wenger? Vì Allardyce thích hợp hơn Wenger để dẫn dắt một đội... tầm thường.
Đấy là sự thật: xét về đẳng cấp chuyên môn, ĐT Anh tầm thường hơn Arsenal, càng không bao giờ sánh được với các nhà vô địch Champions League.
Trong mọi lĩnh vực, chứ chẳng riêng gì bóng đá, những người tự biết mình giỏi thường hướng đến nơi mà họ có thể thỏa chí bình sinh, phát huy năng lực đến mức tối đa mà không phải gò vào những giới hạn khách quan hoặc chủ quan nào. Họ chọn những công ty lớn, chọn biển khơi hay chọn những tổ hợp nhỏ, những ao tù?
ĐTQG không thể chi tiền mua sắm ngôi sao tốt nhất như các CLB, không được thể hiện sức mạnh hàng tuần, không tập hàng ngày như CLB. Hai năm mới có một giải đấu lớn, mà cũng chỉ gói gọn trong 4-5 tuần. Vòng loại của các giải lớn cũng chỉ thi thoảng diễn ra. Muốn liệt kê hết khác biệt giữa môi trường bóng đá của ĐTQG với CLB, sẽ phải kể mãi. Tóm lại, đấy gần như là hai loại hình bóng đá khác nhau. Và hãy xem HLV ĐTQG là một “dòng” HLV khác - không nhất thiết phải là chuyện khen hay chê.
Chẳng ai bảo Lopetegui, Ventura hoặc Allardyce là xoàng. Họ đều ra mắt thành công trong trận đấu chính thức đầu tiên. Rồi... sao nữa? Hãy đợi loạt trận tiếp theo để thiên hạ có dịp xem họ cầm quân lần nữa. Cố đợi cho hết vòng loại, xem họ thi thố thế nào tại VCK World Cup. Đấy chẳng bao giờ là chuyện “ăn bóng đá, ngủ bóng đá” như Conte, Guardiola, Mourinho. Huấn luyện ĐTQG khó hơn huấn luyện CLB - ít ra là trong khía cạnh nào đó, lương lại không cao. Đừng hỏi vì sao Conte lại hào hứng đổi Azzurri lấy Chelsea!