Sau chiến thắng ngoạn mục trước Brazil, Luka Modric dõng dạc: "Họ từng nói chúng tôi sẽ không thể vượt qua vòng bảng, và sau đó là không thể đánh bại Nhật Bản ở vòng 1/8. Nhưng bây giờ, có lẽ chẳng ai dám nghi ngờ Croatia nữa".
Chắc chắn không còn nghi ngờ nữa mà toàn bộ là sự ngưỡng mộ. Lần đầu tiên Croatia tham dự World Cup với tư cách một quốc gia độc lập là năm 1998. Với lịch sử khiêm tốn như vậy nhưng họ đã có 3 lần vào tới bán kết sau 7 lần tham dự và 1 lần tới chung kết (chuẩn bị có lần thứ 2?).
Với dân số dưới 4 triệu người, Croatia thậm chí không bằng số lẻ của Brazil. Mang dáng dấp của một đội tuyển "nhược tiểu" nhưng Croatia luôn chơi khoáng đạt, chọn cách kiểm soát bóng với hàng tiền vệ tài hoa chứ không phải những "công nhân".
Nhưng với tất cả sự tôn trọng dành cho Croatia, chúng ta vẫn có một thắc mắc: Họ có thực sự mạnh?
Trong 6 trận knock-out gần nhất ở World Cup, thành tích của Croatia trong 90 phút là: Hòa, hòa, hòa, thua, hòa, hòa. Họ thua ở chung kết năm 2018, còn lại giải quyết 4 trận hòa ở loạt luân lưu, trận còn lại thì thắng với cách biệt 1 bàn trong hiệp phụ.
Croatia rõ ràng không tiến lên theo cách vũ bão, họ phần lớn chơi "cửa dưới". Vậy nên câu hỏi hợp lý hơn là: Croatia hiện tại so với phiên bản 4 năm trước như thế nào?
Trong khung thành, Dominik Livakovic đang trải qua những tháng ngày trên thiên đường khi thể hiện được sự chắc chắn, bền bỉ đồng thời là phản xạ xuất chúng ở loạt "đấu súng".
Ở hàng phòng ngự, tốc độ và sức trẻ của Josko Gvardiol là sự bổ sung hoàn hảo cho kinh nghiệm của Dejan Lovren. Borna Sosa leo biên trái hiệu quả hơn những gì đàn anh Ivan Strinic từng thể hiện trên đất Nga. Hậu vệ phải Josip Juranovic thì khó lòng bì được với một Sime Vrsaljko tỏa sáng dữ dội 4 năm trước nhưng anh cũng là 1 trong những cầu thủ xuất sắc nhất ở trận gặp Brazil.
Điểm tương đồng lớn nhất giữa 2 phiên bản nằm ở hàng tiền vệ. Modric vẫn là đỉnh linh hoạt nhất của tam giác giữa sân. Ở tuổi 37, đôi chân của cầu thủ thuộc biên chế Real Madrid vẫn vô cùng linh hoạt và đặc biệt giữ được sự tập trung dù cho có phải trải qua 120 phút.
Sự khác biệt lớn nhất và cũng là yếu nhất nằm ở hàng công. Sau 4 năm, người hâm mộ Croatia vẫn chỉ biết tin vào Ivan Perisic. Còn 2 vị trí trung phong và tiền đạo phải thì dưới trung bình. Việc tuyến trên thiếu tốc độ và sự sắc sảo gây ra một sự lãng phí quá lớn với những cơ hội mà tuyến giữa cung cấp.
Bốn năm trước, Croatia có trung phong Mario Mandzukic và Ante Rebic chạy cánh phải. Mandzukic vẫn cùng đội đến Qatar nhưng giờ đã giải nghệ và giữ vai trò trợ lý, còn Rebic thì không được triệu tập. Rõ ràng, Croatia thiếu hẳn những cú đấm uy lực ở trong vòng cấm đối phương so với năm 2018.
Tổng hòa những yếu tố này lại, chúng ta có được một Croatia như hiện tại. Họ rõ ràng thiếu sắc sảo để kết liễu đối thủ trong 90 phút, nhưng lại thừa sự tinh quái và bản lĩnh để kéo trận đấu đi càng xa càng tốt.
Bóng đá với người Croatia vì thế giống một cuộc đua thể lực và trí lực hơn chuyên môn đơn thuần. Họ "mạnh" dường như vì hiểu trò chơi này hơn các nạn nhân của mình. Sức mạnh này khó cắt nghĩa, và chỉ được nhìn ra ở những thời điểm ngặt nghèo nhất. Modric nói Croatia có "DNA giống Real Madrid", họ không biết bỏ cuộc là gì. Vì thế Argentina hãy cẩn thận, có thể Modric nói đúng đấy!