Đấy đều là những chiến thắng diễn ra trước lượng khán giả phủ kín sân của các đội chủ nhà. Nó khác với chuyện Parma thủ hòa AC Milan ở Serie A, trước 20.000 khán giả nhà, tại sân bóng có sức chứa 28.000 chỗ. Nó cũng khác với cảnh 13.000 khán giả Vallecano xem đội chủ nhà thắng Real Madrid ở La Liga.
Bóng đá cần có khán giả, điều này thì ai cũng biết. Nhưng ở đây, có lẽ nên đặt ngược vấn đề: khán giả Wolverhampton, Leicester hoặc Everton kéo đến chật sân để... xem gì? Dĩ nhiên không phải để xem đội bóng của họ tranh chấp ngôi cao. Cũng chẳng hề tranh suất dự Champions League. Họ đến sân chỉ để cổ vũ cho đội chủ nhà, trong hoàn cảnh... bình thường nhất (tức chẳng có phần thưởng đáng kể nào phải tranh chấp, phải “sống chết” với đối phương). Không có nơi nào trên thế giới mà vé xem bóng đá đắt đỏ như Premier League. Đắt, nhưng thật đáng đồng tiền bát gạo.
Đáng giá thế nào, cứ nhìn vào sự lao đao của nhóm đội đang quyết liệt tranh suất dự Champions League. Tổng cộng, Tottenham, Chelsea, Arsenal, M.U chỉ thắng 1, hòa 3, trong 12 trận gần đây của họ. Tất nhiên, Everton hoặc Leicester chẳng hề hướng đến mục tiêu cụ thể là ngăn cản M.U hoặc Arsenal lọt vào Top 4.
Họ chỉ cố gắng làm cho khán giả của họ mãn nhãn. Còn chuyện các đại gia trong nhóm Big Six vì thế mà cứ thay nhau mất điểm hàng loạt, thì các đại gia chỉ có thể tự trách mình. Đừng nói cỡ M.U hoặc Arsenal. Ngay cả Man City cũng suýt sụp đổ ngay trong giai đoạn quyết định, vì Burnley - một đối thủ “vô danh tiểu tốt”.
![](https://cdn.bongdaplus.vn/Assets/Media/2019/04/30/26/man-city.jpg)
Từng có lúc, cả Calcio phải tranh luận về một đề tài tưởng như không thể tồn tại. Đấy là lúc Inter dẫn đầu Serie A và gặp Lazio ở vòng cuối cùng. Tất nhiên, họ sẽ vô địch nếu thắng. Scudetto khi ấy chỉ do Inter tranh chấp với AS Roma và Juventus, nghĩa là Lazio coi như không liên quan gì đến ngôi cao nữa. Vào cuộc, Inter nhanh chóng, và liên tục dẫn điểm. Lạ thay, “chẳng hiểu vì sao” Lazio... vẫn đá. Đỉnh điểm của sự nực cười là hình ảnh các cầu thủ Inter tức đến... bật khóc ngay trên sân. Họ mắng đối phương trước camera: “Hà cớ gì các anh phải chơi quyết liệt như thế?”. Chung cuộc, Inter thua, mất Scudetto về tay Juventus vì thái độ thi đấu tích cực “khác với thông lệ” của Lazio. Xin nhắc lại: đấy là thái độ... gây tranh cãi.
Đấy là đặc điểm của cả một nền bóng đá, là vấn đề trường phái, là văn hóa bóng đá. Ở Calcio, đi đôi với một tinh thần quyết thắng là câu hỏi “để làm gì”. Còn trên quê hương bóng đá, người ta lại luôn quyết thắng dù “chẳng để làm gì”. Fulham chẳng bao giờ thắng nổi 2 trận liên tiếp. Vậy mà bây giờ, khi đã chắc chắn rớt hạng, họ lại đang có chuỗi 3 trận toàn thắng - khởi đầu là trận thắng 2-0 trước Everton, đội lại đè bẹp M.U 4-0 liền sau đó!
Premier League có quy định chia tiền thưởng (từ nguồn thu bản quyền truyền hình) cho các đội, dựa theo thứ hạng chung cuộc. Vài triệu bảng khác biệt là nhiều hay ít, câu trả lời chỉ mang tính ước lệ thôi. Thật ra, truyền thống cứ ra sân là quyết thắng của bóng đá Anh đã có từ hàng trăm năm nay, chứ chẳng phải đợi tiền chia từ Premier League. Sân cỏ Premier League bây giờ đã tràn ngập cầu thủ nước ngoài. Nhưng cái tinh thần “đá để thắng” kia đến từ khán đài, từ bộ phận thưởng lãm. Khán giả mà đã hài lòng thì bóng đá sống khỏe. Đừng hỏi các đội bóng Anh “thắng để làm gì”!